Chương 8 - Cuộc Gọi Cuối Cùng
7
Tôi ngồi trong văn phòng rộng rãi sáng sủa của công ty luật David, nhìn chằm chằm vào
màn hình máy tính đang phát trực tiếp — một chương trình thời sự của kênh tài chính uy tín trong nước:
“Ngôi sao thương trường và học thuật một thời – Phó Tư Yến chính thức tuyên bố
phá sản. Tài sản cá nhân sẽ bị thanh lý toàn bộ.”
Người đàn ông trong ống kính và Phó Tư Yến cách đây một năm, khi còn bước đi hiên
ngang tại buổi đấu giá, cứ như hai con người hoàn toàn khác biệt.
Hai má hóp lại, tóc bạc đi trông thấy, trong mắt chỉ còn lại sự trống rỗng và đờ đẫn.
Đối mặt với câu hỏi sắc bén của phóng viên và ánh đèn chớp liên tục, anh ta mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói được mấy từ khô khốc:
“…Tôi… chấp nhận tất cả hậu quả.”
Phóng viên không buông tha: “Thưa ông Phó, có tin đồn nói việc ông phá sản có liên quan đến sự ra đi đột ngột của vợ
cũ — cô Trần Mạn — và những sự kiện sau đó. Ông có từng hối hận không?”
Cơ thể Phó Tư Yến khẽ run lên một cái gần như không nhận ra được. Ánh mắt lập tức trở
nên vô cùng phức tạp — đau đớn, hối hận, mơ hồ — cuối cùng gom lại thành một màu xám tro tuyệt vọng.
Anh ta không trả lời, chỉ lảo đảo rời khỏi máy quay trong vòng vây của vệ sĩ.
Hối hận ư?
Tôi tắt livestream, cầm ly cà phê bên cạnh nhấp một ngụm.
Hạt cà phê California, hương thơm đậm đà, mang theo vị nắng.
Cái vị của sự hối hận — cứ để anh ta nếm trải cho trọn.
Giống như cái cảm giác lạnh buốt trên bàn mổ mà tôi phải chịu một mình.
Giống như đêm mưa tầm tã tôi tận mắt chứng kiến anh ta cùng người khác lén lút trong xe.
Giống như vô số đêm trắng tôi lật xem từng bằng chứng phản bội chói mắt.
Và giống như khi máy bay rơi tự do, tôi tuyệt vọng đến nghẹt thở, mà đầu dây bên kia anh ta đang dỗ dành một người đàn bà khác.
David đẩy về phía tôi một tập tài liệu dày cộm:
“Cô Trần, đây là báo cáo cuối cùng về quá trình thanh lý tài sản của Phó Tư Yến. Tất cả bất động sản, cổ phiếu và danh mục đầu tư dưới tên anh ta đều đã được đem ra bán đấu giá để trả nợ. Cá nhân anh ta hiện còn đang gánh khoản nợ rất lớn.”
“Ngoài ra, kết luận chính thức về các hành vi học thuật sai phạm cũng đã được công bố: thu hồi chức danh giáo sư, vĩnh viễn cấm nhận tài trợ nghiên cứu từ ngân sách nhà nước, toàn bộ các công trình khoa học bị rút lại.”
Sau cặp kính gọng vàng của David là một tia sáng lạnh lẽo:
“Anh ta hoàn toàn sụp đổ rồi.”
Tôi lật xem từng trang tài liệu, ánh mắt bình thản không gợn sóng.
Những con số và tài sản kia, từng là tấm huân chương rực rỡ mà Phó Tư Yến luôn tự hào.
Giờ đây, chỉ còn là dòng chú thích cho thất bại ê chề của anh ta.
Tôi gập tài liệu lại, nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.
“Anh ta có từng liên lạc với cô không? Dù là qua bất kỳ kênh nào mới?” David hỏi, giọng thận trọng.
Tôi khẽ lắc đầu, môi cong lên một nụ cười nhạt, lạnh lùng:
“Không. Và cũng không cần nữa.”
Nỗi buồn lớn nhất… là khi trái tim đã chết.
Mà với Phó Tư Yến, đến cả “buồn” tôi cũng không còn. Chỉ còn lại một sự dửng dưng tuyệt đối.
Anh ta còn sống hay không, sống thế nào — với tôi, chẳng khác gì cát bụi bên đường. Không đáng để ngoái đầu nhìn lấy một lần.
Sự dửng dưng đến tột cùng, mới là hình phạt đau đớn nhất dành cho anh ta.
Anh ta đã mất tất cả những gì từng quý giá nhất: danh tiếng, địa vị, tiền tài, gia đình — thậm chí là đứa con mà anh ta tưởng sẽ kế thừa mọi thứ.
Còn tôi, đã bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới — nơi anh ta vĩnh viễn không bao giờ chạm tới được.
“Còn điều gì cần xử lý tiếp theo không?” David hỏi.
“Không cần nữa.” Tôi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ sát đất. Ánh nắng rọi lên người, vừa ấm áp vừa chân thật.
“Cứ để anh ta mục ruỗng trong chính cái hố mà mình đào ra. Thời gian của tôi rất quý, không đáng để lãng phí thêm vì anh ta.”
Mọi chuyện liên quan đến Phó Tư Yến…
Đến đây là chấm dứt — mãi mãi — trong cuộc đời của Trần Mạn.
8
Phó Tư Yến nhận được email ấy vào một buổi trưa yên tĩnh.
Nội dung vô cùng đơn giản.
Nhưng lại khiến toàn thân anh ta như rơi vào hầm băng.
Đó là ảnh chụp kết quả siêu âm thai kỳ của Trần Mạn.
Lúc này, đã mấy tháng trôi qua kể từ lần anh ta bất chấp tất cả bay sang Mỹ tìm cô.
Trong những tháng ngày ấy, anh ta giả vờ như mọi thứ vẫn ổn.
Giả vờ rằng không có nụ cười và sự hiện diện của cô, anh ta vẫn có thể sống tiếp.
Khi bạn bè hỏi thăm, anh ta chỉ khẽ cười, nói rằng…
“Vợ tôi ra nước ngoài du lịch rồi.”
Cho đến tận bây giờ, Phó Tư Yến vẫn không dám thừa nhận sự thật rằng họ đã ly hôn.
Và tấm ảnh siêu âm ấy — gần như đánh sập toàn bộ lớp vỏ cứng mà anh ta tự dựng nên.
Phó Tư Yến một lần nữa nhận ra: từng có lúc, anh ta nắm trong tay tất cả những điều tuyệt vời nhất mà thế gian này có thể ban tặng.
Một người vợ dịu dàng, thấu hiểu.
Một đứa con đáng yêu.
Và một sự nghiệp rực rỡ, thành công theo đúng chuẩn mực của xã hội.
Nhưng rồi chính tay anh ta phá hủy tất cả.
Đêm xuống, anh ta nuốt liền ba viên melatonin, ép bản thân phải ngủ.
Trong mơ, anh ta thấy lại những chuyện của kiếp trước.
Với góc nhìn của một kẻ ngoài cuộc, anh ta thấy chính mình gặp tai nạn xe khi cố gắng cứu Chu Vi, dẫn đến chấn thương nặng ở tay phải.
Anh ta thấy Trần Mạn đã hoảng loạn đến mức quỳ trước tượng Phật, vừa khóc vừa cầu nguyện:
“Xin hãy bảo vệ chồng con bình an.”
Cô ấy không rời khỏi bệnh viện nửa bước, túc trực chăm sóc anh ta ngày đêm.
Khi bác sĩ phẫu thuật danh tiếng ở nước ngoài từ chối đến Trung Quốc, Trần Mạn không chút do dự, lập tức bay sang Mỹ để cầu viện.
Và rồi — chiếc máy bay ấy phát nổ.
Anh ta tận mắt nhìn thấy cô gọi điện cho mình… nhưng thứ cô nghe được, lại là âm thanh thân mật giữa anh ta và một người đàn bà khác.
Phó Tư Yến gần như không dám nhìn vào mắt cô.
Nhưng đến cuối cùng, anh ta vẫn không thể kìm nổi — khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, anh ta bắt gặp trong mắt Trần Mạn là sự tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
Tất cả đau đớn, tất cả oán hận, đều bị chôn vùi trong tiếng nổ long trời của máy bay.
Trần Mạn chết trên đường đi tìm bác sĩ cứu anh ta.
Còn anh ta — con súc sinh ấy — lại ở bệnh viện, tay trong tay tình tứ với Chu Vi.
Tỉnh dậy từ giấc mơ, lưng áo anh ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trong cơn hoảng loạn mơ màng, Phó Tư Yến vô thức gọi điện cho Trần Mạn.
Không ngờ lại có người bắt máy.
“Chắc tôi nói rõ lắm rồi. Hay là… còn gì về việc chia tài sản khiến anh thắc mắc?”
“…Em còn sống… còn sống là tốt rồi…”
Phó Tư Yến đưa tay bịt mắt, nghẹn ngào vừa cười vừa khóc.
Trần Mạn im lặng một lúc, rồi cất giọng mỉa mai:
“Anh nhớ ra rồi à? Vậy thì tội anh mang lại càng nặng thêm. Ở kiếp trước, chính anh đã hại chết tôi.”
Qua đường dây bên kia đại Tây Dương…
Chỉ một câu nói nhẹ tênh, Trần Mạn đã kéo Phó Tư Yến thẳng xuống địa ngục.
“Xin lỗi… Mạn Mạn, anh…”
“Tút—”
Cô cúp máy.
Không cho anh ta một chút cơ hội nào, dù là nhỏ nhất.
Sau đó, Phó Tư Yến sống như một cái xác không hồn.
Chu Vi tìm đến, mắt đỏ hoe, chất vấn anh ta:
“Chẳng phải anh từng nói sẽ yêu em, bảo vệ em cả đời sao? Chúng ta đã lỡ nhau một lần, chẳng lẽ còn muốn lỡ thêm lần nữa?”
“Bây giờ vẫn còn kịp mà, chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Phó Tư Yến chỉ trả lời đúng sáu chữ:
“Cô đi chết đi được không?”
Anh ta bóp cổ Chu Vi, kéo cô ta lê đến bên cửa sổ, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo đáng sợ.
“Nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi lần nữa… tôi sẽ ném cô xuống dưới.”
Chu Vi hoảng loạn co rúm lại như gặp ác quỷ, sau đó hét lên rồi bỏ chạy thục mạng.
Nhưng họ không bao giờ gặp lại nữa.
Mùa xuân năm sau, Trần Mạn chính thức bước ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại trong quá khứ.
Cô tổ chức một lễ cưới lộng lẫy cùng một chàng trai người Mỹ đẹp trai.
Phó Tư Yến trà trộn vào trong đám đông, lặng lẽ nhìn trộm hạnh phúc của cô.
Tối hôm đó, anh ta nằm trên giường trong một khách sạn rẻ tiền, dùng cả lọ thuốc ngủ để kết thúc mạng sống của mình.
Trước khi bóng tối vĩnh viễn bao trùm lấy anh ta…
Phó Tư Yến nhìn thấy…
Cô bé Trần Mạn năm mười tám tuổi, ngồi trên xích đu, khẽ mỉm cười với anh ta.
Hết