Chương 7 - Cuộc Gọi Cuối Cùng
Hay giải thích vì sao anh ký vào đơn ly hôn mà không thèm nhìn lấy một dòng?”
Từng lời tôi nói như từng chiếc đinh đóng thẳng vào người anh ta, khiến môi anh ta run lên nhưng không thốt ra được lời nào.
Tất cả những lời xin lỗi được chuẩn bị kỹ lưỡng, những lời hứa hẹn, những màn van xin
thảm thiết — dưới ánh mắt đã thấu rõ mọi chuyện của tôi — trở nên yếu ớt đến nực cười.
“Phó Tư Yến,” tôi nói rõ ràng, giọng lạnh như băng, “anh nhầm rồi. Tôi rời đi, không phải vì Chu Vi. Cũng không phải vì đứa bé đó.”
Anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt là hoang mang và một tia hy vọng mong manh cuối cùng.
“Là vì anh.” Tôi nhìn thẳng vào anh ta, từng chữ như một bản tuyên án tàn nhẫn.
“Là vì con người anh, từ trong ra ngoài, khiến tôi thấy ghê tởm. Nhìn thấy anh, ngửi thấy
mùi của anh, thậm chí chỉ cần nghĩ đến cái tên ‘Phó Tư Yến’ cũng khiến tôi buồn nôn. Cái
gọi là ‘chân tình’ của anh, tất cả những chuyện bẩn thỉu anh làm sau lưng tôi, khiến tôi cảm
thấy thật nực cười và mỉa mai. Anh đã phá nát tất cả những gì tốt đẹp tôi từng dành cho
anh. Đến mức giờ đây, tôi còn không thể yêu một ai khác, bởi vì tôi không còn có thể tin
tưởng bất kỳ người đàn ông nào nữa.”
Anh ta như bị đánh một đòn chí mạng, lảo đảo lùi lại một bước, tựa người vào bức tường lạnh toát sau lưng.
Giống như linh hồn bị rút sạch trong nháy mắt.
Miệng anh ta há ra, nhưng không phát ra nổi một âm thanh rõ ràng.
Tất cả sự ăn năn, lời hứa, cả sự tuyệt vọng tự hành hạ bản thân — trước hai chữ “ghê tởm” ấy, đều trở nên vô nghĩa.
Trở nên… lố bịch.
“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tôi nhìn anh ta lần cuối — trong ánh mắt ấy không còn thù hận, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo tuyệt đối, hoàn toàn dửng dưng.
Như đang nhìn một thứ rác rưởi chẳng liên quan gì đến cuộc đời mình.
“Và đừng bôi bẩn hai chữ ‘tình yêu’. Anh không xứng.”
Nói xong, tôi không chần chừ mà đóng ngay cánh cửa trong lại, vặn khóa.
Thế giới bên ngoài bị cách ly hoàn toàn.
Tôi tựa lưng vào cánh cửa sắt lạnh băng, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực — không phải vì còn tình cảm, mà bởi những lời tôi vừa nói đã rút cạn toàn bộ sức lực.
Những oán hận, ghê tởm, và tuyệt vọng bị dồn nén suốt hai kiếp người — cuối cùng cũng được giải tỏa.
Điện thoại trong phòng khách đổ chuông đúng lúc — là David gọi đến.
“Cô Trần, tôi xem camera rồi. Quả nhiên là anh ta. Cô ổn chứ?” Giọng David mang theo sự quan tâm rõ rệt.
“Tôi không sao.” Giọng tôi đã trở lại bình tĩnh, thậm chí còn xen lẫn chút nhẹ nhõm như vừa
trút bỏ tất cả. “Cứ làm theo kế hoạch, David. Gọi bảo vệ đến, mời anh ta rời khỏi khu vực
riêng tư. Nếu tiếp tục quấy rối, lập tức báo cảnh sát.”
“Hiểu rồi. Tôi sẽ xử lý. Cả món quà mà cô muốn gửi cho anh ta, tôi cũng chuẩn bị xong rồi.”
“Tốt.”
Tôi bước đến bên cửa sổ, vén nhẹ rèm nhìn xuống.
Dưới kia, Phó Tư Yến vẫn ngồi bệt trên nền xi măng lạnh ngắt, hai tay ôm mặt, vai run lên từng đợt.
Nắng vàng rực rỡ đổ xuống người anh ta, nhưng chỉ làm nổi bật thêm sự tuyệt vọng vô tận.
Mấy nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đang tiến lại gần.
Tôi dửng dưng buông rèm xuống.
Sự sụp đổ, nước mắt, ăn năn của anh ta…
Tất cả đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Ánh nắng rực rỡ ở California này, mới chính là màu sắc của quãng đời còn lại tôi muốn sống.
Còn Phó Tư Yến — cùng với thứ “tình yêu sâu đậm” giả tạo và sự phản bội bẩn thỉu của anh ta — từ nay sẽ mãi mãi bị nhốt bên ngoài cánh cửa này.
Bị nhốt trong quá khứ đã chết của Trần Mạn.