Chương 3 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Bệnh Viện
Còn người phụ nữ đó thì mặt mày lạnh tanh, lớn tiếng quát:
“Nhà tôi không đủ tầm để trèo với nhà bà đâu, bà sai cái gì chứ?”
Phó Trình từng nói mẹ anh ấy là người hiền lành, nói năng nhẹ nhàng.
Nhưng người phụ nữ mạnh miệng, lời nói cay độc trước mặt tôi bây giờ, thật sự đã khác xưa rất nhiều.
Cũng phải thôi, nếu không thay đổi thì làm sao thoát khỏi nỗi khổ được?
“Bà già này xin lỗi bà rồi, là tôi mù mắt. Nhưng cháu tôi đã sinh con cho nhà bà rồi, bà không thể không nhận!”
“Phi! Con mắt trọng vật chất! Trước kia bà nói năng khó nghe, ép con tôi đủ đường, giờ thấy nó thành đạt thì bám vào. Ai biết được cháu gái bà có phải con ai sinh ra, người ta không cần nữa mới quay lại bắt con tôi nhặt về không?”
Những lời ấy nghe như dao cứa vào tim, khiến tôi nghẹn đắng đến mức muốn khóc.
Xung quanh người ta bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tôi chen vào bên trong.
“Bà ơi, bà đang làm gì vậy chứ?”
Tôi vội vàng đưa tay đỡ bà dậy, nhưng bà lại rất khỏe, cứ cố chấp kéo lấy chân người phụ nữ kia không buông.
Trong lúc đẩy qua đẩy lại, Phó Trình chạy tới.
Sức đàn ông dẫu sao cũng mạnh.
Chỉ một cái kéo là tách được hai người ra.
Chỉ là tôi lúc này vẫn còn quá yếu.
Không cẩn thận ngã luôn xuống đất.
Bà ngoại hoảng hốt lao tới đỡ tôi dậy.
Phó Trình nhìn thấy, bước lên một bước, rồi không biết nghĩ gì lại chùn chân quay lại.
Tôi lắc đầu, trấn an bà là không sao.
Bà tôi tính tình mạnh mẽ, thấy tôi không sao liền quay đầu, tiếp tục đối đầu với hai mẹ con kia.
5
“Bà sui, chắc bà chưa gặp mặt đứa bé nhỉ? Da trắng nõn, xinh xắn cực kỳ, ai nhìn cũng thương. Lần sau tôi bế đến cho bà xem.”
“Con à con, bà thương con bà, thế con tôi thì sao? Vì các người mà nó sa sút bao lâu nay, gầy gò không ra hình người. Nếu không phải tôi khóc lóc cầu xin, chắc nó đã bị các người dồn chết rồi!”
“Giờ còn giả vờ tử tế à, phi! Không có cửa đâu! Bà xem thường con tôi, thì tôi cũng chả ưa cháu bà đâu. Con bé chắc cũng chỉ là loại ăn cháo đá bát, muốn gả cho con tôi á? Tôi còn lâu mới đồng ý!”
Bà ngoại tôi bị chửi mà càng lúc càng cúi thấp người xuống, mặt vẫn cố giữ nụ cười.
Nhìn mà lòng tôi như bị bóp nghẹt.
Mấy lần tôi định lên tiếng, đều bị bà ấn tay lại, không cho nói.
“Bà xem, hai đứa cũng có con rồi, chúng ta cũng nên thay đổi chút, đừng để đứa nhỏ phải lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn…”
Câu đó vừa dứt, không biết đã chạm trúng dây thần kinh nào của mẹ Phó Trình.
Bà ta lập tức nổi đóa, giận dữ lao về phía trước.
“Mụ già thối tha kia, bà vừa nói cái gì…”
Bà ngoại tôi sợ đến mức ngã ngồi luôn xuống đất, tôi vội vàng đỡ bà dậy.
Phó Trình cũng lập tức ôm lấy mẹ mình giữ lại.
“Mẹ, mẹ à, không sao đâu, đừng chấp họ nữa, mình về nhà thôi.”
Mẹ anh ta vừa khóc vừa được Phó Trình dìu đi.
Trước khi rời đi, ánh mắt bà ấy nhìn tôi đầy cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.
Tôi đỡ bà ngoại ngồi xuống ghế dài.
Những người vây quanh cũng dần tản đi khi thấy cảnh sát khu vực tới.
“Có chuyện gì thì không thể nói cho đàng hoàng sao? Lại phải làm ầm lên giữa đường thế này?”
Tôi vội đứng dậy, gượng cười nói:
“Xin lỗi, xin lỗi ạ. Người lớn trong nhà bốc đồng, sốt ruột quá nên mới thế. Làm phiền mọi người rồi.”
Nói đủ lời phải trái, nghe một bài giáo huấn mới xem như xong chuyện.
Tôi cười gượng.
“Bà ơi, bà làm cái gì vậy chứ?”
Tôi không hiểu nổi, vì sao bà lại nóng lòng muốn gả tôi đi đến thế.
Chẳng lẽ bà nghĩ, tôi sinh con rồi thì chẳng còn ai muốn nữa sao?
Nhưng rõ ràng khi tôi vừa mang thai, bà còn nói sẽ dốc hết cả tiền để dành, dù có vất vả thế nào cũng sẽ cùng tôi nuôi con khôn lớn, hai bà cháu cũng đủ để chăm lo một đứa nhỏ.
Vậy mà giờ mới được bao lâu?
Tôi không hiểu.
Tôi giận vì hôm nay bà tự ý hành động, nói năng cũng mang theo cơn tức giận không nén được.
“Rốt cuộc bà đang làm gì vậy hả? Con cũng đâu đến mức không nuôi nổi con mình, cũng đâu phải chẳng ai đoái hoài. Bà làm mấy chuyện này là để làm gì?”
Tôi cứ lải nhải trách móc bà là sai.
Một lúc sau.
Bà thở dài một tiếng.
“Tiểu Du à, con đã từng nghĩ đến sau này chưa?”
“Về sau con sẽ sống thế nào? Đứa bé rồi sẽ ra sao?”
Câu nói khiến cảm xúc trong tôi như bị bóp nát, bỗng chốc vỡ ra.
“Bà… con hiểu ý bà…”
“Con không hiểu.”
Lời còn chưa dứt đã bị bà cắt ngang bằng giọng cứng rắn.
Tôi ngẩn người, hoang mang không biết nên đáp thế nào.
6
“Bà ơi, sao nhất định phải là Phó Trình? Còn có cả Trần Chung nữa mà, anh ấy vẫn luôn theo đuổi con, không ngại con đã có con nhỏ, bà chẳng phải cũng từng rất quý anh ấy sao? Sao cứ phải là Phó Trình?”
Trần Chung là con trai nhà hàng xóm, cũng là người bà tôi nhìn lớn lên.
Từ sau khi tôi mang thai, thường ở nhà với bà nên có dịp tiếp xúc nhiều với anh ấy.
Và rồi tôi nhận được lời tỏ tình từ anh.
Khi tôi nói hết mọi chuyện với anh.
Anh chỉ cười ngốc ngốc, nói anh không bận tâm.
Tôi có thể nhìn ra anh thật lòng.
Nhưng tôi vẫn không đồng ý.
Không biết vì lý do gì trong lòng.
Bà tôi nói:
“Không ai bằng con ruột cả. Nó nói không bận tâm, nhưng ai biết được sẽ chịu đựng được bao lâu?”
Tôi im lặng.
Mãi đến khi về tới nhà.
Tiếng con khóc ré lên vang ra từ căn phòng bên cạnh.
Tôi gõ cửa, rất nhanh đã có người mở.
Trần Chung đang bế con, mở cửa với gương mặt đầy mồ hôi, lo lắng nói:
“Tiểu Du, bé khóc mãi, không chịu bú sữa.”
Tôi vội vàng đón lấy con, nhẹ nhàng dỗ dành.
Có lẽ là vì quen hơi, con bé chưa đầy một lúc đã nín khóc rồi ngủ thiếp đi.
“Xin lỗi anh Chung, mọi việc xảy ra đột ngột quá, em không còn cách nào khác nên mới nhờ anh trông hộ con.”
Tôi nhìn anh áy náy.