Chương 2 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Bệnh Viện

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Sắc mặt Phó Trình tối sầm lại.

Ngay sau đó, anh ta lôi tờ phiếu khám thai của tôi ra.

“Ba đứa bé đang ăn táo đây này, cô liệu cái miệng mà rủa, con mà nghe được chắc tưởng cô là mẹ kế đấy.”

Tôi suýt nữa nhịn không nổi mà phá lên cười.

Khốn kiếp thật.

Tôi mà còn chưa văng tục vào mặt anh ta thì đúng là tu dưỡng tốt rồi đấy.

Tờ siêu âm thai ghi rõ số ngày mang thai.

Anh ta chắc chắn đã biết, đứa trẻ là con của anh ta, vậy mà vẫn cứ mặt dày tới chọc ghẹo tôi.

Nhưng cũng tốt, người trong cuộc đều có mặt, nói rõ một lần cho xong.

“Đứa bé là của tôi, anh chẳng qua chỉ đóng góp tí sức lao động thôi, nên anh có chịu trách nhiệm hay không cũng chẳng quan trọng. Tôi tự nuôi được.”

Tôi thấy anh ta vẫn chỉ gặm táo, không nói câu nào.

Tôi xoa bụng, trong lòng cũng vững vàng hơn.

“Con yêu, con muốn theo ai nào? Nếu muốn theo mẹ thì đạp một cái nhé.”

Không uổng công tôi mỗi ngày đều trò chuyện với con trong bụng, bé con rất hợp tác, đạp tôi một cú thật mạnh.

Tôi nhướn mày.

“Thấy chưa, đây là lựa chọn của chính con đấy.”

Vừa nói xong câu mang đầy tính khiêu khích, Phó Trình nhìn bụng tôi một cái sâu kín, rồi khẽ thở dài, vừa định mở miệng.

Thì tôi cảm thấy không ổn.

Cơn đau bất ngờ ập đến.

Sự đau đớn của tôi cắt đứt hết vẻ bình tĩnh của anh ta.

Anh ta bật dậy, luống cuống không biết làm gì.

“Mẹ kiếp, gọi bác sĩ đi chứ còn đứng đó làm gì!”

Cuối cùng thì con tôi cũng ra đời, trắng trẻo mềm mại như một cục bông nhỏ.

Bảo bối bé bỏng của tôi – Tiểu Mễ, là cái tên thân mật mà tôi đặt cho con.

Sinh con xong đúng là cơ thể suy nhược thật, vì thế tôi cũng không từ chối việc Phó Trình chạy qua chạy lại giúp đỡ.

Bà ngoại tôi tuổi đã cao, sức khỏe lại thường xuyên không ổn, tôi đâu thể để bà lo lắng thêm nữa.

Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một bà mẹ lần đầu làm mẹ, rất nhiều chuyện không hề đẹp như tôi tưởng.

Ví dụ như bây giờ đây.

Đứa bé khóc ré lên, gào đến xé họng, nghe mà xót cả lòng.

Tôi bế con lên dỗ mãi không nín.

Lúc này Phó Trình bước đến.

Anh ta đưa tay ra, nói:

“Hay để tôi thử xem?”

Tôi do dự một chút, rồi cũng đưa con cho anh ta.

Nhưng vẫn không ăn thua.

Hết cách, đành gọi y tá đến.

Con dần dần ngừng khóc, hai chúng tôi mới lau mồ hôi tưởng tượng trên trán rồi thở phào nhẹ nhõm.

Bà ngoại lại mang canh hầm đến.

Tôi chỉ uống được một chút là không uống nổi nữa.

Bà quay sang nhìn Phó Trình, ánh mắt dịu dàng đầy ẩn ý.

Mấy hôm nay bà nói năng bóng gió, rõ ràng muốn gán ghép hai đứa tôi quay lại.

“Con sẽ chăm lo cho đứa nhỏ, còn mấy chuyện khác thì thôi đi ạ.”

Gương mặt bà khựng lại trong giây lát.

Sau đó bà lại tiếp tục múc canh đưa cho Phó Trình.

Phó Trình không uống, quay người rời đi.

Tôi tức muốn điên, lầm bầm vài câu rủa xả, nhưng bà chỉ vỗ vỗ tay tôi, bảo tôi đừng nổi nóng.

“Bà có tìm hiểu rồi, Phó Trình bây giờ công việc ổn định, cha nó cũng chẳng còn làm gì được nữa, thằng bé là người có chí.”

“Giờ hai đứa còn có con làm dây gắn kết, con càng nên biết nắm lấy cơ hội.”

4

Lúc chia tay, thật ra đã ầm ĩ đến mức không thể nhìn mặt nhau, đặc biệt là khi bà ngoại tôi từng mắng thẳng mặt cha của Phó Trình ngay trước mặt anh ta.

“Gia đình kiểu gì vậy hả? Loại người đó mà cũng gọi là cha, di truyền hết cả. Còn anh, bản thân cũng chẳng ra gì. Anh chỉ biết dùng cái miệng để hứa hẹn tương lai cho cháu tôi à? Tôi không đồng ý. Con bé là bảo bối tôi nâng niu từ nhỏ, không phải để đưa vào cái nhà rác rưởi của các người mà chịu khổ.”

Dù sau này có xin lỗi Phó Trình, nhưng tôi biết, những lời đó hẳn đã đâm sâu vào tim anh.

Tính đến giờ cũng đã hai tháng kể từ khi tôi sinh con.

Chúng tôi vốn đã ngầm hiểu nên giữ khoảng cách.

Nhưng bà ngoại tôi thì không nghĩ vậy.

Bà là người quê, tính tình nhanh nhẹn, dứt khoát.

Giờ thấy Phó Trình công việc ổn định, điều kiện tốt lên, bà bắt đầu có ý định muốn níu kéo.

Thế là bà chặn mẹ của Phó Trình giữa đường khi bà ấy tan làm.

Tôi vừa tắt máy của Phó Trình, vừa kéo theo thân thể vẫn còn yếu để chạy đến.

Không thể mang theo con được, đành gửi nhờ nhà hàng xóm trông hộ.

Công viên vốn chẳng thiếu người qua lại.

Từ xa tôi đã nghe tiếng cãi vã giữa bà tôi và một người phụ nữ.

Tôi chen qua đám đông, thấy bà ngoại tôi đang ngồi bệt dưới đất, ôm lấy chân người phụ nữ kia, miệng không ngừng kêu bà sai rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)