Chương 4 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Bệnh Viện

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Quả thực để một người đàn ông trông đứa bé nhỏ thế này là hơi làm khó người ta, lúc ấy tôi thật sự hết cách.

“Không sao đâu. Việc của em giải quyết xong chưa? Có cần anh giúp gì không?”

“Không cần đâu ạ, cảm ơn anh. Em về trước đây.”

Tôi đặt con lại giường, rồi đi rửa tay nấu cơm.

Lúc ấy, bà ngoại cũng đến giúp tôi.

“Bà hỏi con nhé, con có oán hận bà với mẹ con không? Có từng thấy tủi thân vì lớn lên không có cha không?”

Tay tôi khựng lại.

Trầm ngâm một lúc lâu.

Cuối cùng, tôi mới nghe chính mình trả lời:

“Không giận, cũng không hận.”

Tôi lớn lên nhờ mẹ và bà ngoại nuôi nấng.

Cha tôi mất vì tai nạn từ khi tôi còn rất nhỏ.

Những ký ức về cha, đều là nghe mẹ kể lại.

Hồi nhỏ không phải chưa từng nghe người ta xì xào sau lưng gọi tôi là “đứa trẻ hoang”.

Cũng không phải không ai giới thiệu người cho mẹ tôi.

Nhưng cuối cùng cũng đều chẳng đi đến đâu.

Mẹ chỉ một mình nuôi tôi khôn lớn.

Khi đó mẹ khổ cực lắm, khổ đến mức khiến tôi xót xa.

Mẹ còn rất trẻ mà đã làm việc cực nhọc đến sinh bệnh đầy người.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ, mình chẳng cần gì cả, chỉ cần mẹ sống lâu thêm một chút thôi.

Nhưng đó lại là điều quá xa vời.

Lúc ấy bà ngoại cũng hơn năm mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn phải chăm sóc một đứa trẻ chưa trưởng thành như tôi.

Tôi đã từng nghĩ, nếu tôi có cha, thì có lẽ bà sẽ không phải khổ đến thế.

Tôi nghẹn lời.

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Cảm giác bất lực trong lòng càng lúc càng rõ.

“Bà ơi, con thấy may mắn vì được bà và mẹ nuôi lớn. Nhờ vậy mà con học được cách dựa vào chính mình, học cách mạnh mẽ hơn.”

“Nhưng… bà đã từng nghĩ chưa? Bây giờ như thế này, nếu con và Phó Trình ở bên nhau, liệu thật sự sẽ hạnh phúc sao?”

Bà mím môi, không nói gì.

Chúng tôi đều biết, những lời từng nói, những chuyện từng xảy ra – đều giống như một cái gai. Dù có cố tình làm lơ, nó vẫn luôn tồn tại.

Thật ra, nếu không phải vì thể trạng tôi yếu, việc phá thai từng khiến tôi không thể mang thai lại, thậm chí còn gây tổn hại lớn đến sức khỏe.

Thì tôi đã không quyết định sinh con bằng bất kỳ giá nào.

Tôi không muốn con tôi bước vào vết xe đổ của tôi năm xưa.

Nhưng tôi cũng đủ can đảm để cố gắng hết sức, cho con một tương lai tốt nhất.

Tôi đã cho bà thời gian để dần chấp nhận, cũng dần học cách không từ chối sự chân thành của Trần Chung.

Tất cả… đều nên bước tiếp.

7

Trần Chung thực sự rất quý Tiểu Mễ.

Mỗi khi tôi bận dựng video, không rảnh tay, anh ấy nấu ăn xong lại qua trông con giúp tôi.

Anh có vài nhà kính ở quê, trồng rau củ quả, chuyên cung cấp cho các nhà hàng, khách sạn, việc kinh doanh cũng ổn định.

Mỗi ngày đều tranh thủ được thời gian qua nấu cơm cho tôi.

Dù là người sắt đá đến mấy, cũng sẽ cảm nhận được hơi ấm.

Mỗi lần thấy Trần Chung bế Tiểu Mễ dỗ dành, bà ngoại tôi đều cười tươi rói.

Phải rồi, giờ Tiểu Mễ còn bắt đầu phụ thuộc vào anh ấy một chút, điều đó khiến tôi – người làm mẹ – cũng thấy hơi ghen tị.

Trần Chung lại còn khoe khoang:

“Tiểu Mễ cũng biết ai đối xử tốt với con bé chứ, hứ.”

Tôi tức muốn nghiến răng.

Thế rồi Tiểu Mễ nhân lúc anh ấy không để ý, tè thẳng lên người anh.

Trong tích tắc, lòng tôi như được cân bằng lại.

Tôi vội vàng ôm con về.

“Đây là áo bông nhỏ ấm áp của mẹ, vẫn là thích mẹ nhất đúng không con?”

Thình thịch thình thịch.

“Cứ để anh ra mở cửa cho.”

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Trần Chung đã bước ra.

“Ai tới vậy?”

Tôi quay đầu lại, đang bế Tiểu Mễ, thì nhìn thấy… Phó Trình.

Anh ta xách hai tay đầy túi đồ.

Ánh mắt anh ta chạm vào tôi, thoáng lóe lên một tia sáng lạ.

“Tôi đến thăm con.”

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng bây giờ đã có thể bình tĩnh đối mặt.

Tôi quay sang Trần Chung:

“Anh Chung, đây là Phó Trình… ba của Tiểu Mễ.”

Tay Trần Chung đang định đóng cửa thì khựng lại, cười nói:

“Vậy hai người nói chuyện nhé. À, cơm chín rồi đấy, nhớ ăn cho ngon. Anh về trước đây.”

Tình huống kiểu này tôi chưa từng gặp phải.

Nhưng đúng là không tiện để cả ba người cùng ăn cơm.

Tôi chỉ có thể áy náy cười với Trần Chung.

Anh không để tâm, xua tay rồi rời đi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)