Chương 9 - Cuộc Đời Của Liên Chi

9

Lúc rời đi vẫn là cảnh ấy, chỉ khác là không còn tiếng cười nói vui đùa như xưa.

Ta hiểu rất rõ, chuyến đi này… e là chẳng thể quay về được nữa.

Vương gia đã không còn lòng muốn che chở cho ta.

Thẩm Như Nguyệt xem ta như cái gai trong mắt, cây đinh trong thịt.

Chốn môn đình cao cửa thế này, làm sao dung chứa ta được?

Chỉ là… về sau, ta còn biết đi đâu, nương nhờ nơi nào?

Dẫu bình thường ta ít qua lại thân mật với các phu nhân, nhưng đối với hạ nhân lại chưa từng bạc đãi.

Quản sự xe ngựa nghe lời ta, đặc biệt chuẩn bị hai cỗ xe giống hệt nhau.

Ta nói mình sợ trong xe ngột ngạt, nên dặn mở thêm cửa phía sau.

Dùng xong bữa tối, ta mới cùng Ngân Nhi lên xe.

Xe ngựa chầm chậm đi trong màn đêm.

Đến một đoạn đường núi, lợi dụng lúc xe xóc nảy, ta và Ngân Nhi lăn xuống, chui vào rừng cây ven đường mà trốn.

Qua nửa canh giờ, từ vách đá vọng lại tiếng xe ngựa rơi xuống vực, vang dội ghê người.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.

Thẩm Như Nguyệt, nàng vốn không định cho ta còn đường sống.

Ta và Ngân Nhi co ro dựa vào nhau, qua đêm trong rừng tối đen như mực.

Ngân Nhi sợ hãi run rẩy, nhưng ta thì không.

Ngu bà từng dạy:

“Cỏ Liên Chi rụng nơi nào cũng cắm rễ mà sống. Con cũng vậy.”

Hôm sau, tờ mờ sáng, chúng ta men theo rừng đi rất lâu mới ra tới quan đạo.

Gặp một chiếc xe ngựa đi ngang, xa phu hỏi chúng ta đi đâu.

Ta trầm ngâm một hồi rồi đáp:

“Đường này đi tới đâu, chúng ta đi tới đó.”

Ta đã chán ngán gió cát Tây Bắc, nơi ấy chỉ gợi ta nhớ đến những ngày khổ nhọc, nhớ cả ngày đầu tiên gặp chàng.

Ta cũng chán luôn mưa bụi Giang Nam, chán lòng người hiểm trá.

Đã muốn chia biệt, thì nên dứt khoát cho xong.

Xa phu nghe xong cũng sững người, có lẽ chưa từng gặp kẻ nào đi đường mà nói vậy.

Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn vung roi cho xe chạy thẳng.

Chúng ta đi chưa được bao xa thì gặp một đoàn xe ngựa lớn.

Phía trước phất cờ, sau theo bà vú và nha đầu, trông cực kỳ oai vệ.

Ngân Nhi tò mò vén rèm xem, còn ta lại bất ngờ chạm mắt với lão thái thái ngồi trong xe đối diện.

Ngay lập tức, đoàn người kia dừng lại.

Có người truyền lời sang:

“Lão thái quân nói, mời tiểu thư sớm quay về, đừng ở ngoài làm càn sinh chuyện.”

Ta và Ngân Nhi nghe mà ngơ ngác.

Ta chưa từng quen ai trong số đó, sao lại phải quản ta?

Nhưng lão thái thái kia… sao trông lại quen mắt đến vậy.

Thấy ta không đáp, bà vú phía bên kia lắc đầu thở dài:

“Thật đúng là bất hạnh cho gia môn, bất hạnh cho gia môn mà…”

Chờ thêm một chốc, xe ngựa đối diện mới lăn bánh đi tiếp.

Ta và Ngân Nhi nhìn nhau, lập tức thúc xa phu:

“Đi! Càng nhanh càng tốt.”

Nếu để người trong vương phủ biết ta chưa chết, còn chẳng biết sẽ ra sao nữa.

Chúng ta đi không nghỉ ngơi, xe lắc lư suốt nửa tháng trời mới tới một tòa thành biên cương phương Nam.

Khi ấy ta cả ngày mệt mỏi ngây ngây dại dại, ăn cũng không thấy ngon.

Ngân Nhi lo lắng tưởng ta lâm trọng bệnh, vội mời đại phu tới xem.

Đại phu bắt mạch xong cười nói:

“Chúc mừng nương tử, đã hơn ba tháng rồi.”

Ta nghe xong chỉ ngẩn người, nói chẳng nên lời.

Nghĩ kỹ lại, hẳn là đêm đó.

Bình thường mỗi lần xong chuyện, chàng đều sai người dâng bát canh nóng, bảo là cho ta bồi dưỡng.

Chỉ riêng đêm ấy, chàng ôm ta, nói muốn cưới ta, rồi lại bảo:

“Canh nguội rồi, không uống nữa.”

Đứa trẻ này… mệnh cũng thật lớn, bao phen dằn vặt vẫn còn trụ được.

Trong lòng ta lại dâng lên một tia vui mừng.

Không còn Ngu bà, không còn Hằng Dực, nhưng ta sắp có đứa con của riêng mình.

Ngoài Ngân Nhi ra, trên đời này ta lại có thêm một người ruột thịt.

Ta cùng Ngân Nhi bắt đầu tính toán cuộc sống sau này.

Thành biên cương cách Giang Nam nghìn dặm, nay thiên hạ thái bình, nơi đây cũng yên ổn.

Ngày trước Vương gia thưởng cho ta không ít châu báu, đem theo ra khỏi phủ, chỉ cần không phung phí, cũng đủ nuôi thân cả đời.

Chúng ta thuê lại một quán trọ nhỏ, mướn thêm một gã hỏa kế tên Hoài Viễn.

Quán trọ cứ thế mà khai trương.

Mỗi ngày lời lãi chẳng nhiều, nhưng cũng đủ xoay xở qua ngày.

Một hôm, ta ra chợ mua về mấy thứ đao thương kiếm kích, đặt ở góc khuất trong quán trọ.

Ngân Nhi ngạc nhiên hỏi:

“Nương tử, mua mấy thứ này làm gì? Trong nhà nào có nam nhân đâu.”

“Chính vì không có nam nhân mới phải mua.”

“Nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói là của tướng công ta. Chàng thường năm đóng quân trấn thủ biên quan, nên trong nhà mới chỉ còn hai nữ nhân chúng ta giữ cửa.”

Ngân Nhi nghe xong cười tủm tỉm:

“Nương tử thật chu đáo, để nô đi treo mấy thứ ấy lên.”

Cứ như vậy, chúng ta an cư nơi biên trấn, ngày qua ngày yên ổn thanh nhàn.

Chỉ thấy bụng ta mỗi ngày một lớn hơn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)