Chương 3 - Cung Nữ Giết Cá Và Sự Sủng Ái Bất Ngờ

07

Đến Khôn Ninh cung, Lâm ma ma sai người ném ta xuống sân ngoài đại điện. Ta ngã đau đến mức đầu gối trầy xước cả da. Cửa đại điện mở, thoáng thấy có hai người trong phòng đang đánh cờ. Một người là Hoàng hậu nương nương họ Cố, còn một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, xinh đẹp rực rỡ, nét mặt có chút giống Hoàng hậu.

Thấy ta đến, cô gái kia buông quân cờ, nhìn về phía ta.

“Dì mẫu, đây chính là Dương Chân Nhi đó sao?”

Cô ta nói câu này với ánh mắt khinh bỉ, như thể không thể tin được.

“Cô ta bao nhiêu tuổi rồi? Nghe nói còn lớn hơn Thái tử ca ca mấy tuổi, đủ tuổi làm mẹ ca ca ấy rồi!”

Thôi được, đây là một cô gái không có đầu óc. Ta thu lại lời khen cô ta xinh đẹp lúc nãy. Cô gái này hẳn được gia đình nuông chiều từ nhỏ, được cưng chiều quen miệng, nên ăn nói bừa bãi.

Lâm ma ma đứng bên cạnh lườm nguýt, không nhịn được nhắc nhở: “Cao tiểu thư! Không được nói bậy! Một cung nữ giết cá trong Ngự Thiện Phòng, làm sao có thể so sánh với Hoàng hậu nương nương của chúng ta?”

Lời nói này nghe như thể ta rất muốn làm mẹ của Tạ Lưu Cảnh vậy. Nhưng ta chỉ là một cung nữ, thân phận thấp hèn. Ta sắp xuất cung rồi, thêm chuyện không bằng bớt chuyện, dù trong lòng bất mãn, ta cũng chỉ có thể nằm im dưới đất, nghe họ chê bai, chế giễu ta.

Ta chỉ hy vọng, họ chửi đủ, cười đủ, rồi sẽ tha cho ta về. Nhưng người đời đều là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Ta nhẫn nhịn, họ lại càng làm khó ta thêm.

Cô gái được gọi là Cao tiểu thư nghe vậy, cười khẽ.

“Đương nhiên rồi, dì mẫu là Hoàng hậu nương nương cao quý, cô cung nữ này không thể so được với một ngón tay của dì mẫu! Dì mẫu, theo con thấy, dì mẫu tuy đã sinh ra Thái tử ca ca, nhưng trông trẻ hơn cô cung nữ này không biết bao nhiêu lần!”

Lời của Cao Mẫn Nhi tuy không có quy củ gì, nhưng Hoàng hậu biết rau nhà mình bị con lợn như ta phá, đang không vui. Nghe cô ta nói vậy, cũng lười nhắc nhở, cười theo.

“Cô nhóc này, chỉ biết nịnh ta vui!”

Quay đầu lại, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía ta.

“Ngươi chính là Dương Chân Nhi? Con hồ ly tinh dám quyến rũ Thái tử?”

Ngươi có nghe rõ mình đang nói gì không? Hai người này đầu óc không bình thường. Vừa chê ta già xấu, giờ lại bảo ta là hồ ly tinh quyến rũ Tạ Lưu Cảnh.

Ta không nhịn được, liền cãi lại: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, lúc nãy Cao tiểu thư cũng nói rồi, tiểu nữ trông còn không trẻ bằng nương nương, làm sao có thể là hồ ly tinh quyến rũ Thái tử điện hạ? Chẳng lẽ Thái tử điện hạ lại thích người già, người xấu sao?”

Lời ta vừa dứt, Hoàng hậu tức giận đến mức đập bàn đứng dậy: “Ngươi!”

Ta vội vàng cúi đầu: “Hoàng hậu nương nương xin hãy nguôi giận, tiểu nữ chỉ nói thật thôi.”

Cao Mẫn Nhi cũng nhảy cẫng lên mắng ta: “Ngươi! Ngươi chỉ là một cung nữ giết cá trong Ngự Thiện Phòng, người đầy mùi tanh, bản tiểu thư ngửi thấy đã muốn nôn rồi! Dám đối với Hoàng hậu nương nương bất kính! Ngươi không sợ chết sao? Dù ngươi may mắn hầu hạ điện hạ, nhưng rồi sao nữa? Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ mình có thể làm Thái tử phi sao?”

8

Nghe lời của Cao Mẫn Nhi, ta thực sự giận đến phát run.

Nếu là trước đây, ta chắc chắn sẽ nhịn nhục, một nhẫn trời yên biển lặng, một lùi trời cao đất rộng.

Nhưng hơn nửa tháng nay, ta ngày ngày bị người trong Ngự thiện phòng làm khó, bị người của Khôn Ninh cung chèn ép.

Cứ như thể ta đã phạm phải tội ác tày trời.

Tạ Lưu Cảnh chính là kim ngọc, còn ta chỉ là bùn đất?

Cùng là con người, cùng có hai mắt một mũi một miệng, cùng do cha sinh mẹ dưỡng, hắn lại cao quý hơn ta đến thế ư?

Ta khẽ nhướn mắt, lạnh nhạt nhìn Cao Mẫn Nhi: “Cao quý như cô, chẳng phải cũng chưa được chọn đó sao?”

Dù hôm ấy nghe không rõ ràng, nhưng ta vẫn lờ mờ đoán được, những cơ thiếp trong Thái tử phủ đều là tai mắt do kẻ khác cài vào, Tạ Lưu Cảnh vốn không hề động đến các nàng.

Hiển nhiên, hắn không thích nữ nhân có thế lực đứng sau.

Mà Cao Mẫn Nhi, chính là ngoại sinh nữ của Hoàng hậu, phụ thân lại quyền cao chức trọng, Tạ Lưu Cảnh chưa chắc đã chọn nàng ta.

Lời này vừa thốt ra, rõ ràng chạm đến nỗi đau của Cao Mẫn Nhi, khiến nàng ta giận đến xanh mặt, hận không thể nhào tới cắn xé ta.

“Ngươi! Ngươi!”

Ta thản nhiên quét mắt nhìn nàng ta một lượt, rồi chuyển sang nhìn Hoàng hậu, nhàn nhạt nói:

“Nương nương và Cao tiểu thư chẳng qua nghi ngờ nô tỳ muốn trèo cao, nên mới gây khó dễ, ép nô tỳ phải rút lui mà thôi.

“Nhưng nếu thực sự là vậy, hai vị không cần hao tâm tổn trí.

“Bởi lẽ nô tỳ chưa từng có ý muốn bám lấy Thái tử điện hạ. Nô tỳ chỉ mong đến ngày mãn hạn xuất cung, trở về quê cũ đoàn tụ cùng gia đình.

“Nếu nương nương và Cao tiểu thư thực sự chướng mắt nô tỳ đến vậy, không bằng ban ân cho nô tỳ được xuất cung đi!”

Nói xong, ta cúi đầu thi lễ với Hoàng hậu.

Ta đã suy nghĩ rất kỹ, so với việc bị chèn ép đến chết trong cung, chi bằng nhân cơ hội này mà rời đi.

Tạ Lưu Cảnh chính là sao chổi, ai dây vào hắn kẻ đó gặp họa.

Càng sớm tránh xa, càng sớm an ổn.

Nhưng ta không ngờ, vừa dứt lời, Hoàng hậu lại tức giận đến mức trừng mắt nhìn ta, hệt như muốn nuốt sống ta.

“Ngươi dám uy hiếp bổn cung?

“Ngươi tưởng rằng được Thái tử sủng ái thì bổn cung không dám động đến ngươi ư?”

Khoan đã? Cái gì mà được Thái tử sủng ái?

Trời đất chứng giám, từ lúc rời khỏi Thái tử phủ, ta chưa từng gặp lại Tạ Lưu Cảnh.

Hơn nữa, nếu hắn thật sự sủng ta, thì ta đã không bị họ hành hạ tới mức này rồi!

“Xin Hoàng hậu nương nương minh giám, nô tỳ cùng điện hạ không hề có quan hệ gì, nương nương đừng nghe kẻ khác đặt điều.

“Nô tỳ từ lâu đã có hôn ước, xin nương nương đừng bôi nhọ danh tiết của nô tỳ.”

Hoàng hậu nghe vậy, lại càng giận dữ.

“Thì ra còn là một kẻ đã có hôn ước!”

Rồi bà ta vươn tay, đem tấm kim bài của Tạ Lưu Cảnh đặt trước mặt ta.

“Bổn cung là mẹ ruột của Thái tử, bổn cung còn không hiểu hắn sao? Nếu không có quan hệ, hắn có thể đem thứ này cho ngươi?

“Đây chính là lệnh bài điều động Cấm quân! Ngươi là thứ gì, ngươi có tư cách gì mà giữ nó?”

Lời của Hoàng hậu khiến ta có chút sững sờ.

Ta cứ tưởng đây chỉ là một tấm kim bài bình thường, nếu không sao hắn lại tùy tiện treo lên cổ tay ta?

Không ngờ nó lại là vật quan trọng đến thế.

Trong lòng ta lập tức rủa xả Tạ Lưu Cảnh tám trăm lần.

Đồ chết tiệt! Đưa cho ta thứ này, vậy là không thể mang đi bán lấy tiền rồi!

Hắn căn bản chưa từng nghĩ sẽ bồi thường cho ta! Hắn chỉ muốn ăn không của ta mà thôi!

Ta tức đến mức bật khóc, giận dữ gào lên:

“Nếu Hoàng hậu nương nương muốn, vậy cứ lấy đi! Từ nay về sau, Cấm quân trong cung sẽ do nương nương điều động!”

Không ngờ, lời ta vừa dứt, Hoàng hậu lại như gặp đại địch.

“Ngươi… Ngươi ăn nói hồ đồ cái gì!

“Hậu cung không được can chính, bổn cung sao có thể mưu đồ binh quyền của Thái tử!”

Nói rồi, bà ta lại vội vã ném tấm lệnh bài về phía ta.

Ta: “……”

Cao Mẫn Nhi cũng hoảng loạn tiếp lời: “Đúng vậy! Cao gia ta một lòng trung thành với điện hạ, tuyệt không có hai lòng!”

Ta nhìn hai người họ, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười.

Các ngươi diễn hơi quá rồi đấy.

Cung đình tôn ti phân minh, họ là chủ, ta là tớ.

Họ đấu võ mồm không thắng, liền muốn ra tay với ta.

Hoàng hậu lạnh lùng ra lệnh: Lâm ma ma, tiện tỳ này không những vô lễ với bổn cung, mà còn có ý chia rẽ tình mẫu tử giữa bổn cung và Thái tử.

“Kéo xuống, đánh hai mươi cái tát!

“Sau đó phạt đến Ty giặt giũ, không cho phép nàng ta xuất hiện trước mặt Thái tử nữa!”

Muốn ghép tội, lo gì không có lý do.

Hoàng hậu đích thân đội cho ta một cái mũ tội danh to tướng, còn vẩy lên người ta một chậu nước bẩn.

Lâm ma ma lập tức sai người lôi ta ra ngoài điện, vung tay lên, giáng xuống một bạt tai vang dội.

Mới bị đánh hai cái, mặt ta đã sưng vù.

Lão bà tử kia ra tay ác độc vô cùng.

Ta mới chịu vài cái tát, đã cảm thấy răng mình lung lay, nếu bị đánh đủ hai mươi cái, chẳng biết còn sống hay không.

Chưa kể, Ty giặt giũ vốn nằm sát Lãnh cung, không đủ cơm ăn, không đủ áo mặc, sống không bằng chết.

Ta lập tức túm lấy cổ tay lão bà tử, vung chân đạp bà ta văng ra ngoài.

Ta ở Ngự thiện phòng giết cá mười năm, nào phải kẻ để mặc người khác bắt nạt?

Trước kia ta không muốn gây chuyện, nhưng bây giờ họ chèn ép ta quá đáng, đã vậy thì ta cũng không khách khí nữa!

Lão bà tử bị ta đạp bay, kêu thảm một tiếng.

“Tiện tỳ thối tha! Ngươi dám đánh ta?”

Lâm ma ma nghe thấy động tĩnh, vội chạy đến: “Chuyện gì vậy? Dám làm càn, ngươi muốn tạo phản sao, Dương Chân Nhi?!”