Chương 2 - Cung Nữ Giết Cá Và Sự Sủng Ái Bất Ngờ

04

Đêm ấy, Tạ Lưu Cảnh dây dưa cùng ta suốt một đêm, tựa như kẻ chưa từng thấy qua nữ nhân bao giờ.

Mệt đến nỗi mí mắt ta cũng không nhấc lên nổi.

Sau đó, ta lờ mờ thiếp đi, chuyện gì cũng chẳng hay biết nữa.

Đợi đến khi tỉnh lại, ta phát hiện bản thân đang ở trong một gian phòng thanh nhã tịch mịch. Cách bài trí tuy đơn giản, nhưng chất liệu cùng kiểu dáng đều tinh tế vô cùng, vừa nhìn liền biết không phải nơi mà người thường ở.

Ta đưa tay chống đầu, mơ màng ngồi dậy, bỗng nghe thấy tiếng nói vọng từ bên ngoài vào.

Tạ Lưu Cảnh cất giọng trầm thấp: “Kẻ hạ dược, tra rõ cả rồi chứ?”

Khâu Ngọc kính cẩn đáp: “Khởi bẩm Điện hạ, đã tra rõ ràng.Triệu vương kia thật to gan lớn mật, dám hạ độc trong yến tiệc thọ thần của điện hạ để tính toán ngài. Hắn muốn gả con gái cho điện hạ cũng không phải một hai ngày rồi, nhiều lần nhắc đến đều bị Hoàng hậu nương nương ngăn lại, không ngờ lại dám làm chuyện bẩn thỉu như vậy!”

Tạ Lưu Cảnh cười lạnh: “Hoàng thúc của cô, năm xưa tranh ngôi thất bại, bao nhiêu năm nay vẫn không từ bỏ ý đồ xấu. Lần này lại tính toán đến đầu cô, cô nhất định không để hắn toại nguyện.”

Tiếng nói bên ngoài văng vẳng, ta mới chợt nhận ra, tất cả những chuyện xảy ra đêm qua không phải là mơ. Ta thật sự đã bị Thái tử dùng làm thuốc giải?

Số ta sao khổ thế này! Sang năm tháng tám ta sẽ đủ tuổi xuất cung, đi tìm Lý ca ca rồi! Trời cao đang đùa giỡn với ta sao?

Đang tức giận muốn đấm vào giường, tiếng Tạ Lưu Cảnh vang lên trước mặt. Hóa ra hắn không biết từ lúc nào đã vào rồi. Thấy ta ngồi ôm chăn, hắn liếc nhìn ta một cái, lạnh lùng nói: “Tỉnh rồi?”

Trong lòng ta cảm thấy oan ức, mũi cay cay, không thèm đáp lời hắn. Tạ Lưu Cảnh tưởng ta đang giận dỗi, liền nói: “Yên tâm, việc cô làm, cô sẽ chịu trách nhiệm. Đợi lát nữa, cô sẽ vào cung bẩm báo mẫu hậu, cho nàng một danh phận…”

Lời hắn chưa nói hết, ta đã ngắt lời: “Không cần!”

Ta chỉ là một cung nữ hạ đẳng giết cá trong Ngự Thiện Phòng, có được danh phận gì tốt đẹp chứ? Chẳng lẽ hắn sẽ cưới ta làm vợ sao? Chẳng qua chỉ là một thị thiếp, nhiều lắm sau này hắn lên ngôi, phong ta làm phi tần. Nhưng cả đời ta sẽ bị giam cầm trong cung.

Nhưng người như ta, trong hậu cung chẳng có chút sức cạnh tranh nào. Cha mẹ ta chỉ là nông dân chân lấm tay bùn, chẳng giúp được gì cho hắn. Nhan sắc bình thường, chỉ có thể coi là thanh tú, rõ ràng cũng không quyến rũ được hắn. Quan trọng nhất là, ta còn lớn hơn hắn bốn tuổi! Những tú nữ do Lễ bộ tuyển chọn, cùng những thị thiếp người khác tặng, đều là những bông hoa mười lăm, mười sáu tuổi. Nếu ta lấy hắn, chẳng phải cả đời sẽ bị lạnh nhạt, sống trong hậu cung như một kẻ thừa, góa bụa sao?

Nghĩ đến đây, ta bật dậy khỏi giường, hướng về Tạ Lưu Cảnh nói: “Chuyện đêm qua điện hạ không cần để trong lòng. Tiểu nữ biết, điện hạ bị tiểu nhân hãm hại, nên mới cùng tiểu nữ… Điện hạ yên tâm, tiểu nữ tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, điện hạ cứ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra!”

Tạ Lưu Cảnh nhìn ta chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm, mãi sau mới nhíu mày, nhìn ta từ trên cao: “Nàng không muốn lấy cô?”

Ta: “Thật không dám giấu giếm, tiểu nữ ở quê nhà đã có hôn ước, sang năm tháng tám tiểu nữ sẽ đủ tuổi xuất cung. Điện hạ cứ coi chuyện đêm qua là một tai nạn, quên hết đi. Nếu điện hạ thật sự áy náy, chi bằng cho tiểu nữ xuất cung sớm, ban thưởng cho tiểu nữ một ít vàng bạc là được rồi…”

5

Ta nghĩ, với thân phận và địa vị của Tạ Lưu Cảnh, hẳn hắn cũng không muốn người khác biết mình đã sủng hạnh một cung nữ giết cá trong Ngự Thiện Phòng. Ta chủ động yêu cầu coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn hẳn sẽ rất vui. Hắn vui, biết đâu sẽ ban thưởng cho ta ngàn lượng vàng, cho ta xuất cung sớm. Lúc đó, ta sẽ mang tiền đi tìm Lý ca ca.

Ta đang mơ mộng đẹp đẽ, không ngờ Tạ Lưu Cảnh khẽ cười lạnh, như tức giận: “Hừ! Nàng? Nàng không muốn lấy cô? Nàng còn muốn trở về tìm tình lang quê mùa đó sao?”

Ta không hiểu sao hắn lại nổi giận, trong lòng hơi lo lắng. Ôm đầu nói: “Bẩm điện hạ, tiểu nữ và Lý ca ca nhà bên từ nhỏ đã thanh mai trúc mã, sớm đã hứa hẹn trọn đời. Khi tiểu nữ rời nhà, Lý ca ca đã hứa sẽ đợi tiểu nữ về. Tiểu nữ cả đời này chỉ lấy một mình ca ca ấy, mong điện hạ thành toàn!”

Tạ Lưu Cảnh đột nhiên tiến đến trước mặt ta, nâng cằm ta lên, bắt ta nhìn thẳng vào hắn: “Nàng đã là người của cô rồi, nàng nghĩ Lý ca ca của nàng biết chuyện, còn muốn nàng nữa sao?”

Ta đỏ mắt nói: “Tiểu nữ sẽ thành thật nói với ca ca ấy. Lúc đó, nếu ca ca ấy chấp nhận, chúng ta sẽ thành thân, sinh vài đứa con. Nếu ca ca ấy không chấp nhận, vậy tiểu nữ sẽ một mình sống qua ngày, cả đời không lấy ai nữa!”

Tạ Lưu Cảnh siết chặt tay trên cằm ta: “Nàng thà lấy một tên nông dân quê mùa, cũng không chịu lấy cô?”

Ta bĩu môi, trong lòng nghĩ, mỗi người một chí hướng, không phải ai cũng muốn lấy Thái tử. Nhưng trên miệng vẫn tỏ ra khiêm nhường: “Tiểu nữ xuất thân hèn mọn, không xứng với Thái tử điện hạ, sợ làm ô danh tiết tháo của điện hạ.”

Tạ Lưu Cảnh liếc nhìn ta, như muốn xác định lời ta nói có bao nhiêu phần thành thật, bao nhiêu phần giả dối. Mãi sau hắn mới nói: “Nàng không muốn chuyện này truyền ra ngoài, cô đồng ý. Người trong phủ Thái tử, cô sẽ bảo họ cẩn trọng lời nói.”

Trong lòng ta vui mừng, Tạ Lưu Cảnh đây là không muốn ta làm thiếp nữa sao? Không nhịn được nỗi vui sướng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh thăm dò: “Vậy chuyện xuất cung và ban thưởng…”

Tạ Lưu Cảnh khẽ cười khẩy: “Cung nữ phải đủ hai mươi lăm tuổi mới được xuất cung, đó là tổ chế, là quốc pháp. Cô là Thái tử, vì một cung nữ chẳng liên quan mà cầu tình, chỉ sợ sẽ khiến người khác nghi ngờ vô cớ, thật sự bất tiện. Còn vàng bạc…”

Hắn liếc nhìn tấm thẻ bài bằng vàng ròng trên cổ tay ta, dùng tay gẩy nhẹ sợi tua rua: “Chẳng phải cô đã ban thưởng cho nàng rồi sao? Dương cô nương đừng tham lam quá!”

Nói xong, hắn quay người bỏ đi, không ngoảnh lại nhìn. Chỉ để lại ta một mình đứng gió.

Lúc này ta mới phát hiện, Tạ Lưu Cảnh không biết từ lúc nào đã buộc tấm thẻ bài tượng trưng cho thân phận Thái tử vào cổ tay ta. Vàng thì là vàng thật, lại còn to nữa. Nhưng đây là thẻ bài của Thái tử! Mang ra ngoài cũng không tiêu được!

Ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi khóc: “Không ngờ ngài lại là một vị Thái tử keo kiệt như vậy!”

06

Ban thưởng không có, lại mất trắng thân thể, ta đành tự nhận xui xẻo, trở về Ngự Thiện Phòng tiếp tục giết cá. Nhưng không hiểu sao, chuyện này lại truyền đến tai mẫu thân của Tạ Lưu Cảnh – Hoàng hậu nương nương. Từ Khôn Ninh cung truyền lệnh xuống, tổng quản công công trong Ngự Thiện Phòng liên tục làm khó ta.

Bảo ta cạo vảy cá không sạch, bắt ta phạt đứng, phạt quỳ. Lại bảo cá ta giết có quá nhiều xương, cố ý để Hoàng hậu nương nương ăn phải xương, phạt ta nửa năm lương.

Ta vốn là người chịu khó từ nhỏ. Phạt đứng, phạt quỳ ta đều không có ý kiến gì. Nhưng phạt nửa năm lương, đây không phải muốn giết ta sao? Ta chỉ là một cung nữ giết cá, không như những việc khác có thể kiếm chác. Đây thật sự là tiền mồ hôi nước mắt ta kiếm được từng con cá một!

Ta không nhịn được, liền buông xuôi: “Được, ngài trừ lương của ta, vậy ta không làm nữa!”

Tổng quản Ngự Thiện Phòng Hứa công công bình thường đối xử với ta rất tốt, nghe vậy liền lo lắng hỏi: “Sao lại không làm nữa?”

Ta nói: “Ta vào cung làm việc, chẳng phải là để kiếm tiền sao? Giờ không trả tiền, ta làm việc để làm gì? Việc giết cá, giết gà, giết vịt này, ngài tìm người khác đi! Ai thích làm thì làm!”

Nói xong, ta vứt tạp dề, vừa đi vừa chửi bới. Ta vốn là một cô gái trong trắng, bị Tạ Lưu Cảnh dùng làm thuốc giải, trong lòng đã không vui. Mẹ hắn lại còn đến làm khó ta.

“Thái tử có gì ghê gớm? Hoàng hậu có gì ghê gớm? Không có kiểu bắt nạt người như vậy!”

Về đến phòng, ta vừa nằm xuống ngủ được một giấc, đột nhiên bị một gáo nước tạt vào mặt. Ta giật mình tỉnh dậy, không nhịn được quát: “Ai vậy?”

Mở mắt ra, thấy Lâm ma ma, người hầu cận của Hoàng hậu, đứng bên giường ta, tay giấu trong tay áo, nhìn ta với nụ cười giả tạo.

Ta sững sờ: Lâm ma ma?”

Vội vàng đứng dậy hành lễ: “Lão nhân gia sao lại đến đây?”

Lâm ma ma là nhũ mẫu của Hoàng hậu nương nương, rất được sủng ái, đôi mắt tam giác lạnh lùng, ánh mắt như dao cạo xương khiến người ta sợ hãi.

“Nghe nói cô nhóc này đối với Hoàng hậu nương nương bất kính, nương nương sai ta tự tay đến bắt cô!”

Nghe vậy, ta sợ đến mức muốn ngất. “Làm gì có chuyện đó, lão nhân gia nghe ai nói vậy?”

Lâm ma ma không nghe lời giải thích của ta, mà dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta từ đầu đến chân, rồi nói: “Có hay không, cô nói với ta cũng chẳng ích gì! Có gì, cô lên trước mặt Hoàng hậu nương nương mà nói!”

Nói xong, quay sang hai cung nữ khỏe mạnh bên cạnh: “Dẫn đi!”

Hai người kia nghe vậy, lập tức xông lên lôi ta đi. Thật tội nghiệp, tóc tai quần áo ta ướt sũng, bị hai người lôi đến Khôn Ninh cung của Hoàng hậu. Trên đường đi, gặp không ít người, đều lẩm bẩm sau lưng.

“Đây không phải Dương Chân Nhi giết cá trong Ngự Thiện Phòng sao? Sao lại đắc tội với người Khôn Ninh cung?”

“Ngươi không biết sao? Nghe nói tháng trước Dương Chân Nhi đến phủ Thái tử giúp việc bếp núc, dám trèo lên giường Thái tử điện hạ!”

“Cái gì? Thật là người không thể xem mặt mà bắt hình dong, Dương Chân Nhi nhìn rất hiền lành, không ngờ lại dám làm chuyện như vậy…”

Ta tức đến nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng mắng thầm: Ai trèo lên giường Thái tử điện hạ? Rõ ràng là Thái tử điện hạ trèo lên giường ta!