Chương 4 - Cung Nữ Giết Cá Và Sự Sủng Ái Bất Ngờ

Ta tóm tóc bà ta, bạt tai bà ta hai cái thật mạnh.

“Tạo phản thì sao? Rơi vào tay các ngươi cũng là chết!

“Ta thật không hiểu, các ngươi đã không ưa ta, vậy sao không để ta rời đi? Hà tất phải giày vò ta đủ kiểu?

“Các ngươi ăn no rảnh rỗi quá rồi đúng không?”

Hôm ấy, người của Khôn Ninh cung, ngoại trừ Hoàng hậu và Cao Mẫn Nhi, ai nấy đều bị ta tát hai cái, còn ăn thêm một cước của ta.

Bọn họ gọi ngự lâm quân đến bắt ta.

Nhưng khi kiếm sắp vung xuống, ta liền lấy lệnh bài của Thái tử ra.

Ngự lâm quân lập tức quỳ rạp xuống đất.

Ồ? Hóa ra thứ này thực sự có tác dụng?

10

Thống lĩnh đã quỳ xuống, những binh sĩ phía sau hắn nào dám không quỳ?

Hoàng hậu trông thấy cảnh này, tức giận đến suýt thì ngất xỉu:

“Các ngươi! Các ngươi đúng là một đám ngu xuẩn!”

Cao Mẫn Nhi vội vàng đỡ lấy bà, lớn tiếng quát:

“Hứa tướng quân! Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau bắt lấy con tiện tỳ này!”

Ta cầm lệnh bài, lắc lắc trước mặt họ:

“Xem lệnh như thấy Thái tử! Ai dám động vào ta nào?”

Làm nô tỳ trong cung, không điên thì cũng mệt mỏi mà chết.

Ta mười bốn tuổi nhập cung, ngày ngày cẩn trọng, không dám sai một bước.

Đối với những chủ tử này, ta luôn cung kính răm rắp nghe lệnh.

Nhưng họ lại không coi ta là người, tùy ý chà đạp, hắt nước bẩn lên người ta.

Bùn đất cũng có ba phần nóng giận, huống hồ ta, Dương Chân Nhi, chưa bao giờ là kẻ có tính nhẫn nhục.

Ta vừa định xông lên đạp cho Cao Mẫn Nhi hai cước, thì một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên từ phía sau:

“Nháo cái gì vậy!”

Nghe được thanh âm ấy, cả người ta cứng đờ.

Là giọng của Tạ Lưu Cảnh.

Hắn hẳn vừa hạ triều, long bào trên người còn chưa kịp thay.

Nửa tháng không gặp, phong thái hắn vẫn không hề suy giảm, sắc bén như bảo kiếm ra khỏi vỏ.

Hắn đứng phía sau ta, thân hình cao ngất, khí thế bức người.

Chỉ một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua toàn bộ những kẻ đang la hét bỗng dưng im bặt, không ai dám thốt ra nửa lời.

Ta quay đầu nhìn hắn.

Mới phút trước còn làm mưa làm gió, giây tiếp theo ta bỗng chốc im bặt, cụp mắt, mím môi, chẳng khác nào con gà nhỏ bị dọa sợ.

Tạ Lưu Cảnh nhìn thấy dáng vẻ của ta, chậm rãi bước đến, vươn tay chạm vào khuôn mặt sưng vù của ta.

“Ngươi nói đi.”

Vừa nghe câu này, sự ấm ức trong lòng ta liền trào dâng như sóng lớn.

Toàn bộ thiên hạ này, không ai khổ sở hơn ta!

Ta gào khóc, tuôn một tràng dài, lôi tất cả những kẻ có mặt ra tố cáo.

“Ta có làm gì đâu! Ta chỉ là một cung nữ giết cá trong Ngự thiện phòng thôi mà!”

“Vậy mà bọn họ lại bảo ta câu dẫn ngươi! Bảo ta là hồ ly tinh!”

“Còn muốn đánh ta hai mươi cái bạt tai, rồi tống ta vào Ty giặt giũ!”

“Dựa vào đâu mà bọn họ có thể tùy tiện ức hiếp ta như vậy!”

“Bọn họ #E@!$#!@¥@%……%#!@%…………&……”

Tạ Lưu Cảnh nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm.

Cả người hắn tỏa ra hàn khí lạnh buốt, áp lực nặng nề đến mức khiến những kẻ quỳ dưới đất càng cúi rạp, chỉ thiếu nước bò sát xuống.

Hắn đưa ánh mắt sắc bén như dao lướt qua ta, nhìn về phía mụ già vừa nãy cầm gậy trừng phạt ta.

Dường như hắn muốn phát tác, nhưng rồi lại phát hiện bộ dạng của mụ còn thảm hơn cả ta.

Mặt bị ta đánh đến sưng vù, còn lăn dưới đất mãi không bò dậy nổi.

Biểu cảm trên mặt Tạ Lưu Cảnh thoáng cứng lại một chút.

Sau đó, hắn nhíu mày, lạnh giọng nói:

“Đủ rồi! Khóc cái gì!”

“Đây là Khôn Ninh cung! Là tẩm cung của Hoàng hậu! Ngươi làm loạn thành thế này, còn dám đứng đây kêu oan?”

Khoan đã…

Ta mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Ta còn tưởng hắn tới cứu ta.

Không ngờ hắn cũng giống như bọn họ, chỉ biết trách tội ta.

Cũng phải thôi, một người là mẹ ruột hắn, một người là biểu muội hắn, họ mới là người một nhà.

Còn ta, chẳng là gì cả.

Ta cười lạnh một tiếng, chua xót nói:

“Được! Được! Đều là lỗi của ta!”

“Ngươi giết ta đi, chẳng phải là xong sao?”

Vừa dứt lời, toàn thân ta như bị rút sạch sức lực.

Trong nháy mắt, trước mắt ta tối sầm, đầu óc quay cuồng, không thở nổi.

Ngay sau đó, ta ngã thẳng về phía trước.

Khoảnh khắc mất đi ý thức, thứ cuối cùng ta cảm nhận được là mùi hương long diên từ áo bào của hắn, cùng với tiếng gọi lo lắng của hắn vang vọng bên tai:

“Dương Chân Nhi! Dương Chân Nhi!”

11

Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh lại, trước mắt vẫn là căn phòng thanh nhã lạnh lẽo ấy.

Tạ Lưu Cảnh khoác một thân thường phục màu đen, tóc búi gọn bằng ngọc trâm, tuy sắc phục vẫn trầm mặc như thường ngày, nhưng so với trước kia, dường như đã bớt phần lạnh lùng.

Thấy ta tỉnh, hắn nhẹ giọng nói:

“Thức rồi?”

Sau đó phất tay, sai người mang tới một bát thuốc:

“Uống đi.”

Ta cúi đầu nhìn bát thuốc đen đặc trước mắt, bất giác muốn nôn, vội vàng bịt mũi, xoay mặt tránh đi.

“Ôi… Thứ gì đây?”

Một bà mụ dáng vẻ hiền lành đứng bên cạnh chậm rãi mở miệng:

“Chúc mừng cô nương, cô đã mang thai rồi.”

Ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Lưu Cảnh, vừa bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của hắn, lập tức hiểu ra.

Không kìm được, ta giơ tay đấm thẳng vào hắn:

“Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi…!”

Tạ Lưu Cảnh không kịp tránh, bị cả bát thuốc hắt thẳng lên người.

Nhưng hắn có lẽ đã quen với cảnh ta phát điên, cho nên dù bị thế này, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

“Nháo đủ chưa?”

Ta từ trên giường nhảy dựng lên:

“Chưa đủ!”

“Mẹ ngươi bắt nạt ta, biểu muội ngươi bắt nạt ta, ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta!”

“Ta mới vừa mang thai thôi, ngươi đã vội bắt ta bỏ đứa nhỏ này, ngươi còn có lương tâm không hả?”

Tạ Lưu Cảnh nhìn ta, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu lại dịu đi ít nhiều:

“Ai nói với ngươi, cô muốn bỏ đứa trẻ này?”

Vốn đã chuẩn bị phát điên, ta đột nhiên bị nghẹn lại.

“Ngươi định giữ con, nhưng bỏ mẹ?”

Tạ Lưu Cảnh nhướn mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Xem ra hắn không có ý định giết ta thật.

Ta lại hỏi:

“Vậy ngươi định nạp ta làm thiếp?”

Lần này, Tạ Lưu Cảnh nhịn không được mà lộ ra một cái bạch nhãn vô cùng rõ ràng.

Ta nhìn thấy hắn như vậy, lòng lập tức lạnh đi, bĩu môi, lại rơi nước mắt:

“Xem ra… ngươi muốn để đứa nhỏ trong bụng ta trở thành một kẻ không danh không phận…”

Tạ Lưu Cảnh trông thấy ta khóc, cũng không an ủi, chỉ chậm rãi nói:

“Trưởng tử của cô, sao có thể là con vợ lẽ?”

“Lương ma ma, chuẩn bị cho nàng đi. Bắt đầu từ tháng sau, dạy dỗ nàng nghiêm chỉnh theo cung quy.”

“Những ngày này, để nàng nghỉ ngơi cho tốt, chớ để động thai khí.”

Lời Tạ Lưu Cảnh, từng chữ ta đều hiểu.

Nhưng ghép lại một câu, ta lại chẳng hiểu gì cả.

Có điều, giờ ta cũng đã làm loạn một trận, giận cũng đã trút, sức cũng cạn kiệt, chẳng dám hỏi nhiều.

Chờ đến khi hắn rời đi, ta mới quay sang nhìn Lương ma ma bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

“Ma ma, Thái tử điện hạ vừa nói… có ý gì vậy?”

Lương ma ma cười tươi, đưa tay xoa đầu ta, hiền hậu nói:

“Đứa ngốc, phúc phần của con tới rồi!”

“Điện hạ định chính thất cưới con, con sắp trở thành Thái tử phi rồi!”

Lời của Lương ma ma khiến ta ngẩn người.

Bà thấy ta không nói gì, chỉ nghĩ rằng ta mừng đến hóa ngốc, liền vỗ vỗ vai ta, cười nói:

“Vui quá đến ngơ luôn rồi phải không?”

Ta ngẫm một chút, rồi đột nhiên òa khóc.

“Hu hu hu… Nhưng ta không muốn làm Thái tử phi!”

Người ta muốn lấy… không phải là Thái tử.

Người ta muốn lấy là Lý ca ca ở quê nhà!

Từ năm mười bốn tuổi, ước nguyện lớn nhất của ta là chờ ngày xuất cung, trở về quê, gả cho Lý ca ca.

Sau đó, chàng giết heo, ta bán thịt.

Nếu bán không hết, thì mang về nhà tự ăn.

Xào lên ăn, chiên lên ăn, hầm lên ăn, băm nhỏ làm nhân, nặn thành bánh nướng áp chảo mà ăn.

Nghĩ đến bánh nướng, ta bất giác nuốt nước bọt.

“Sụt sịt… Lương ma ma, ta đói rồi…”

12

Lương ma ma hảo tâm chiên cho ta một đĩa bánh nướng áp chảo.

Ta vừa ăn, vừa rơi nước mắt, nghĩ về Lý ca ca của ta—người mà ta vẫn luôn gọi là “ca ca bánh nướng áp chảo” của mình.

Tạ Lưu Cảnh hạ triều đến thăm ta, nhìn thấy ta đang ăn, thuận miệng hỏi:

“Thích ăn bánh nướng áp chảo đến thế sao?”

Hắn thật sự… ta khóc chết mất!

Ta thích ăn bánh nướng áp chảo ư?

Ta là thích bánh nướng áp chảo!

Hắn không hiểu gì hết!

Ta bặm môi, ngẩng đầu nhìn hắn:

“Ta không muốn làm Thái tử phi, ngươi để ta đi đi.

“Ta muốn về quê.”

Sắc mặt Tạ Lưu Cảnh chợt trầm xuống:

“Vậy còn đứa bé?”

Ta thăm dò hắn:

“Nhân lúc tháng còn nhỏ, uống thuốc là xong?

“Hoặc là ta sinh ra rồi mới rời đi…

“Không phải cứ có con là nhất định phải thành thân, đúng không?

“Hơn nữa, Thái tử điện hạ ngài cũng không thực lòng muốn thú ta, việc đại hôn, chung quy vẫn phải là với người mình yêu thích…”

Lời còn chưa dứt, Tạ Lưu Cảnh đã trợn mắt nhìn ta, cơn giận lập tức bùng lên:

“Dương Chân Nhi, ngươi thật sự không muốn gả cho cô đến thế? Ngươi còn nhớ thương cái tên Lý ca ca của ngươi phải không?”

“Ách…”

Bị hắn nói trúng tim đen, ta lập tức lúng túng không thôi.

Nhìn thấy ta không phản bác, hắn lại càng giận dữ hơn.

“Hừ! Hóa ra đúng thật?”

“Ngươi rời quê từ năm mười bốn tuổi, có khi hắn sớm đã cưới vợ sinh con, ngươi còn tưởng rằng mình có chỗ đứng trong lòng hắn?”

Ta nghe hắn nói vậy, trong đầu liền như bị ong chích, đau đến tê dại.

“Không thể nào! Lý ca ca đã nói sẽ đợi ta!”