Chương 3 - Cục Cưng Trong Bụng Tôi Đang Chỉ Đạo

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tới buổi tiệc, đúng như dự đoán, tôi nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc.

Tôi nhớ kỹ chỉ thị của cục bông sữa:

Ít nói – nhiều cười – giữ ý – ăn yến chầm chậm – giả ngoan ngoãn triệt để.

Trong lúc Thẩm Tu Diễn trò chuyện với người khác, tôi yên lặng ngồi bên cạnh, nhấm nháp từng muỗng tổ yến nhỏ, ra vẻ nhu mì hiền lành như một tiểu thư chính thất.

Không ngờ, một phóng viên kinh tế đã chụp được khoảnh khắc tôi cẩn thận khoác khăn cho bà cụ nhà họ Thẩm.

Ngày hôm sau, một tờ báo tài chính đăng tin trên góc nhỏ chuyên mục bên lề – nhưng tiêu đề khiến tôi suýt rớt tròng mắt:

《Lão phu nhân nhà họ Thẩm xuất hiện tại tiệc từ thiện, nghi ngờ ngầm thừa nhận bạn gái thứ 18 của cháu trai?》

Mặc dù chỉ là “nghi ngờ”.

Mặc dù chỉ là “tin phụ góc trang”.

Nhưng với một kẻ bị bôi đen khắp mạng như tôi thì – đây đúng là tin tức tích cực hiếm hoi từ trước tới nay!

【Thấy chưa! Thấy chưa! Chiến dịch cưa bà nội thắng trận đầu rồi nhé!】

Cục bông sữa trong bụng tôi phấn khích lăn lộn,

【Đường dây thanh thuần – nền nã – nghiêm túc – đỉnh cao bất bại! Mẹ ơi tiếp tục giả vờ nào!】

4.

Cuối tuần, Thẩm Tu Diễn lại đến thăm tôi.

【Mẹ! Thừa thắng xông lên!】

Cục bông sữa nhanh chóng hiến kế:

【Bảo ba con dẫn mẹ về nhà chính ăn cơm! Nói là… nói mẹ muốn đích thân xin lỗi bác trai bác gái, vì chuyện chị Hiểu hiểu lầm mẹ!】

Thế là tôi liền rụt rè kéo tay áo Thẩm Tu Diễn, nhỏ giọng nói:

“Tu Diễn… hay là… anh dẫn em về nhà chính ăn cơm nhé? Em muốn đích thân xin lỗi bác trai bác gái… vì chuyện của em mà khiến chị Hiểu hiểu lầm, còn làm anh giận nữa…”

Thẩm Tu Diễn nhìn tôi đầy bất ngờ, như không ngờ tôi lại để tâm đến mấy chuyện này. Anh ta trầm ngâm một lát rồi gật đầu:

“Cũng được.”

Nhà chính họ Thẩm nằm trên sườn núi – vừa sang trọng, vừa nặng nề.

Ngay khi bước vào cửa, tôi đã cảm nhận được nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Bác trai nhà họ Thẩm ngồi ở vị trí chính giữa, đang đọc báo – khí thế nghiêm nghị.

Bác gái mặc sườn xám may đo vừa người, bảo dưỡng tốt, ánh mắt đánh giá tôi từ đầu tới chân, lộ rõ vẻ khinh thường khó nhận ra.

Quả nhiên, Tô Hiểu Hi cũng có mặt – đang thân thiết ngồi bên cạnh bác gái, bóc quýt, ra dáng chủ nhân. Thấy tôi tới, nở một nụ cười dịu dàng… nhưng trong mắt lạnh như băng.

“Tu Diễn đến rồi.” – Bác gái mở lời nhạt nhẽo,

“Vị này là cô Lâm? Mời ngồi.”

Tôi cố nặn ra một nụ cười dịu ngoan nhất có thể, theo đúng lễ nghi mà cục cưng dạy cấp tốc, cúi đầu nhẹ một cái, giọng nhỏ nhẹ như mèo con:

“Cháu chào bác trai, bác gái, chào lão phu nhân ạ.”

“Cô Lâm là khách, mau ngồi.”

Tô Hiểu Hi đỡ lời, giọng thì cười nhưng lời thì mỉa:

“Em Xuyên Xuyên hôm nay mặc… ngoan quá nhỉ.”

Ánh mắt cô ta liếc qua chiếc đầm len màu be trên người tôi.

【Hừ! Đang chê mẹ hồi trước ăn mặc lẳng lơ đó!】

Cục cưng hừ lạnh trong bụng,

【Đừng để ý! Mau rót trà cho bà nội! Động tác phải chậm, phải dịu dàng!】

Đến bữa ăn, không khí còn căng hơn.

Tô Hiểu Hi vừa gắp đồ ăn cho bác gái, vừa nói cười duyên dáng, khiến bác gái bật cười mấy lần.

Bác trai thỉnh thoảng hỏi Thẩm Tu Diễn vài chuyện công ty.

Còn tôi? Tôi vùi đầu ăn, cố gắng giảm sự tồn tại xuống thấp nhất.

【Mẹ! Đừng chỉ lo ăn! Mau múc canh cho bà nội! Bà thích canh nấm đấy!】

Cục bông sữa nhắc tôi như MC trong tai nghe.

Tôi lập tức đứng lên, cẩn thận múc một bát nhỏ, nhẹ nhàng đặt trước mặt lão phu nhân, giọng mềm nhũn:

“Bà ơi, mời bà dùng canh ạ.”

Lão phu nhân ngẩng lên liếc nhìn tôi, không nói gì, nhưng vẫn nhận lấy bát canh.

Tô Hiểu Hi lại xen vào, cười duyên:

“Em đúng là tinh ý, xem ra… được anh Tu Diễn dạy dỗ giỏi quá.”

Nghe thì như khen, nhưng rõ ràng là đang ví tôi như thú cưng.

Thẩm Tu Diễn khẽ nhíu mày, không đáp.

Bác gái thì lại tiếp lời:

“Con gái ấy mà, quan trọng nhất là phải đoan trang tự trọng, hiểu lễ nghĩa. Hiểu Hi là một tấm gương tốt.”

Tôi trong lòng trợn trắng mắt, ngoài mặt vẫn rụt rè như nai vàng.

【Mẹ! Nôn đi! Giả vờ nghén! Nhanh!】

Cục cưng đột ngột hét lên.

Tôi lập tức đưa tay bịt miệng, khẽ gập người, giả bộ buồn nôn, sắc mặt tái nhợt.

“Em sao thế?” – Thẩm Tu Diễn hỏi.

“Không… không sao… chắc là hơi buồn nôn thôi…” – Tôi lí nhí đáp.

Cuối cùng, lão phu nhân lên tiếng, dặn giúp việc:

“Đổi cho cô Lâm ly nước ấm. Các món ăn cũng đem hâm lại rồi bớt dầu, phụ nữ có thai không nên ăn đồ ngấy.”

Chỉ một câu không quá nặng nhẹ ấy, khiến không khí trên bàn ăn thay đổi hẳn.

Bác gái liếc nhìn lão phu nhân một cái, không nói thêm gì.

Còn Tô Hiểu Hi, nụ cười trên mặt đã cứng đờ.

【Lấy được điểm rồi!】

Cục bông sữa mừng rỡ trong bụng,

【Bà nội đã lên tiếng bảo vệ mẹ rồi đó! Dù là vì cái thai, nhưng cũng là bước đầu mở đường!】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)