Tôi là con chim hoàng yến thứ mười tám được Thái tử gia giới kinh thành – Thẩm Tu Diễn bao nuôi.
Dựa vào hình tượng “ngực to không não” và danh tiếng đen đỏ, tôi nổi tiếng trong giới giải trí… theo nghĩa xấu nhất.
Toàn mạng đều đang cá cược xem bao giờ tôi sẽ bị chơi chán rồi vứt xó như mười bảy người trước.
Cho đến khi tôi mang thai, và bắt đầu nghe thấy giọng một cục bông sữa trong bụng, điên cuồng mắng tôi trong đầu:
“Mẹ! Kiếp trước mẹ chết vì quá xấc xược đấy! Kiếp này phải giả vờ! Phải giả ngây! Giả ngoan! Giả hiền lành biết điều!”
“Mặc gì mà ren lưới khoét lỗ?! Mặc áo len cổ cao ngay lập tức!”
“Bà nội sắp tới rồi! Mau chép Kinh Tâm đi!… Thôi bỏ đi, mẹ nôn giả đi, trông giống hơn!”
Tôi cúi đầu nhìn bộ váy xuyên thấu mà Thẩm Tu Diễn vừa đưa tới, sờ bụng vẫn còn phẳng lì của mình.
…Được rồi, bảo bối, mẹ nghe lời con.
Bình luận