Chương 2 - Cục Cưng Trong Bụng Tôi Đang Chỉ Đạo
2.
Chưa đến mấy hôm, Bạch Nguyệt Quang – Tô Hiểu Hi đã gọi điện tới.
Tôi không biết cô ta khóc lóc kể lể với Thẩm Tu Diễn những gì, chỉ lờ mờ nghe được vài câu: “Đừng nghĩ nhiều”, “Chăm chỉ múa ba lê”, “Giữ gìn sức khỏe”… Sau đó ánh mắt anh ta nhìn tôi, sâu đến đáng ghét.
Tôi tức đến nghiến răng, trong đầu toàn là kế hoạch xử lý con bạch liên kia cho đỡ ngứa mắt.
【Mẹ! Dừng! Nhịn xuống!】
Cục cưng trong bụng lập tức gào lên:
【Không được manh động! Trong lòng ba bây giờ, cô ta vẫn là bạch nguyệt quang thuần khiết – môn đăng hộ đối! Mẹ mà động tay động chân, chính là đanh đá ác độc, tự rước họa vào thân! Phải giả vờ thanh thuần! Dùng trà xanh trị trà xanh!】
Tôi đành phải nuốt ngược cục tức vào bụng.
Không ngờ chưa được mấy ngày, Tô Hiểu Hi lại tự mình mò đến tận cửa.
Cô ta mặc nguyên bộ hàng hiệu cao cấp màu trắng, khí chất đoan trang quý phái. Nhìn thấy bụng tôi, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
“Xuyên Xuyên…” Giọng cô ta nghẹn ngào,
“Chị biết chị không nên tới… Nhưng chị và anh Tu Diễn quen biết bao năm… Em sao có thể dùng cách như vậy… Em cũng biết mà, bác trai bác gái nhà họ Thẩm vẫn luôn rất quý chị…”
Nếu là trước kia, tôi đã chống nạnh mà quát:
“Giả vờ cái con khỉ nhà cô!”
Nhưng bây giờ, tôi nhớ kỹ lời dạy của cục bông sữa.
Tôi cúi đầu, giọng tủi thân mềm nhũn:
“Chị Hi… Em xin lỗi… Đều là lỗi của em… Em cũng không hiểu sao lại thành ra như thế… Em thật sự không cố ý giành anh Tu Diễn đâu… Nếu, nếu chị giận, chị đánh em, mắng em cũng được… Đừng giận anh ấy…”
“Lỡ bác trai bác gái biết vì em mà anh Tu Diễn làm chị buồn, họ sẽ ghét em mất…”
Vừa nói, tôi vừa lén cấu mạnh vào đùi mình, đau đến mức nước mắt rơi lộp bộp – diễn xuất phải nói là đỉnh cao, xứng đáng Ảnh hậu.
Tô Hiểu Hi hoàn toàn không ngờ tôi lại đi đường của cô ta, chặn họng bằng chiêu của chính cô ta.
Ngẩn ra mất một giây, chắc cô ta chưa từng thấy kiểu “trà xanh thô sơ” mà lại trơ mặt đến thế này, biểu cảm quý phái suýt nữa sụp đổ. Cô ta giơ tay lên, định tát tôi:
“Cô thôi giả vờ đáng thương đi!”
Tôi nhắm mắt, chuẩn bị cắn răng hứng trọn cú này để lấy lòng thương.
“Tô Hiểu Hi!” – một tiếng quát lạnh lùng vang lên kịp lúc.
Thẩm Tu Diễn không biết từ lúc nào đã đứng sừng sững ở cửa, mặt đầy khó chịu.
Anh ta sải bước tới, túm chặt cổ tay đang giơ cao của Tô Hiểu Hi.
Tô Hiểu Hi lập tức nước mắt tuôn như suối:
“Anh Tu Diễn… cô ta… cô ta cố tình chọc tức em…”
Tôi tranh thủ co người lại, run rẩy nói nhỏ:
“Tu Diễn… Đừng trách chị Hi… Là lỗi của em… Em không nên làm chị ấy buồn…”
Thẩm Tu Diễn nhìn tôi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tô Hiểu Hi trong ký ức – luôn dịu dàng, thanh cao, hiền lành. Nhưng giờ lại… hung hăng, ra tay đánh người?
Anh ta hất tay cô ta ra, giọng lạnh đi:
“Em về trước đi.”
Tô Hiểu Hi trợn mắt nhìn anh ta, không thể tin nổi. Cuối cùng òa khóc rồi bỏ chạy.
Lần đầu tiên, trong ánh mắt Thẩm Tu Diễn nhìn tôi, ngoài dục vọng và khống chế, còn có một thứ gì đó… khác.
Anh ta đưa tay, hơi thô lỗ lau nước mắt trên mặt tôi.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Giọng không hẳn dịu dàng, nhưng cũng không mắng tôi,
“Nếu sau này cô ta còn tới, đừng để ý.”
Tôi từ từ lau nước mắt, cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt bụng.
Cục bông sữa, con nói đúng.
Giả ngốc giả ngoan… hình như thực sự… có hiệu quả rồi đấy.
3.
Mấy hôm sau, Thẩm Tu Diễn bảo tôi chuẩn bị đi dự một buổi tiệc tối.
Loại sự kiện này trước kia anh ta cũng từng dẫn tôi theo đôi lần, mà lần nào tôi cũng dốc toàn lực để… nổi bật nhất có thể. Hở được chỗ nào là tôi hở, gợi cảm hết mức, chỉ mong trở thành tiêu điểm gợi cảm nhất hội trường.
Anh ta cho người mang đến mấy hộp váy dạ hội siêu to.
Tôi vừa mở nắp ra, hai mắt lập tức sáng rực –
Woa!!
Một trong số đó là chiếc váy đỏ rực rỡ, cổ chữ V khoét sâu đến tận rốn, tà váy còn xẻ cao đến đùi – chỉ cần bước vài bước là gió bay phần phật!
Bản năng của tôi lập tức chiếm lĩnh cả đại não, bàn tay không kiềm được mà vươn tới chiếc váy đỏ kia – trời ơi mặc cái này chắc chắn hot search nổ tung!
【Mẹ! Bỏ tay ra ngay!!】
Cục bông sữa trong bụng tôi hét lên như còi báo động,
【Nhìn cái bên cạnh kìa! Màu be nhạt! Cổ cao! Tay dài! Cái mà mặc vào giống cái bánh chưng ấy!】
Tay tôi khựng lại giữa không trung, nội tâm giằng xé dữ dội. Nhưng mà… cái đó trông nhạt thếch thật… giống mấy bà sơ ấy…
【Chính là cần nhạt thếch! Chính là phải ngoan ngoãn! Mau! Ôm lấy ba con, làm nũng đòi mặc cái màu be! Bảo là… bảo là… sợ lạnh! Đúng rồi! Sợ lạnh!】
Tôi nước mắt ròng ròng trong lòng, nhưng vừa nhớ đến chuyện “thai chết lưu kiếp trước”, liền nghiến răng thu tay lại, xoay người mềm nhũn ngã vào lòng Thẩm Tu Diễn – lúc đó đang ngồi xem văn kiện.
Tôi ôm eo anh ta, cọ cọ làm nũng:
“Anh Tu Diễn… Dạo này em hơi bị hàn khí… sợ lạnh lắm á… mấy cái đẹp quá kia nhìn thôi đã thấy lạnh rồi… Em muốn mặc cái màu be kia… trông vừa ấm áp, lại ngoan ngoãn nữa…”
Thẩm Tu Diễn nhướng mày nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc:
“Lâm Xuyên Xuyên, em thay tính đổi nết rồi à?”
Anh ta nhéo mặt tôi,
“Trước kia không phải cứ hở càng nhiều càng tốt sao?”
Tôi trong lòng gật đầu lia lịa: Đúng! Đúng lắm! Bây giờ cũng vẫn muốn hở lắm!
【Nhịn!! Mẹ!! Mắt phải trong sáng! Phải vô tội!】
Cục bông sữa gào thét như huấn luyện viên trưởng.
Tôi cố gắng chớp đôi mắt long lanh vô tội của mình, tiếp tục làm nũng:
“Ơ kìa… em chỉ muốn đổi phong cách thôi mà… với lại… hình như ăn mặc ngoan ngoãn một chút… thì người ta cũng bớt mắng em dụ dỗ anh rồi…”
Tôi nói, giọng nghèn nghẹn tủi thân.
Thẩm Tu Diễn nhìn tôi vài giây, bất chợt bật cười, phất tay với quản gia:
“Mặc cái màu be đó đi.”
Đó là một bộ váy vải tweed màu be nhạt, dài ngang gối, cổ cao kín đáo, chỉ lộ ra chút xương quai xanh mảnh mai.
Tôi mặc vào, nhìn bản thân trong gương… một giây không nhận ra mình là ai – sạch sẽ nghiêm túc, như thể vừa tốt nghiệp trường nữ sinh công giáo vậy.