Chương 2 - CỦA HỒI MÔN BỊ TRÁO

2

Cố Kiều vẫn còn đắm chìm trong màn kịch “thâm tình khó dứt” của mình, không thể thoát ra nổi.

Anh ta run rẩy đưa tờ giấy ly hôn cho tôi.

Đôi mắt hoe đỏ, nở nụ cười cay đắng: “An Kiệt, đừng quay đầu lại, hãy bước về phía trước. Anh chết rồi, em nhất định sẽ gặp được người trân trọng em hơn.”

Tôi gật đầu, “Ừ” một tiếng.

Cố Kiều: “……?”

Tình hình vượt ngoài dự đoán.

Cố Kiều bắt đầu hoang mang.

Anh ta liền mạnh mẽ “khụ khụ” vài tiếng, che khăn tay, nhổ ra một ngụm máu.

Đôi mắt đỏ ngầu, nhìn tôi đầy đau đớn và quyến luyến không nỡ.

Tôi nhếch miệng cười khẽ.

Kiếp trước, Lý Ái Ái từng nói: “Cố Kiều thà uống máu gà cũng phải gạt cô ly hôn.”

Thì ra là thật.

Trong ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của anh ta.

Tôi bình thản ngồi xuống, tự pha cho mình một ly sữa mạch nha.

Ừm, ngọt thật!

Kiếp trước, tôi hai giờ sáng đã dậy xay đậu làm đậu hũ.

Khi cha mẹ chồng và em chồng còn đang ngủ say, tôi đã nấu xong bữa sáng, đặt lên bếp giữ nóng.

Trời chưa sáng đã ra ngoài rao bán, tan chợ về nhà lại xuống ruộng làm việc.

Cha mẹ chồng bệnh yếu nằm giường, không làm được việc nặng.

Em chồng học cấp hai, hai tuần mới về một lần.

Tôi thỉnh thoảng còn phải lội sông bắt tôm cá bồi bổ cho nó.

Khó khăn lắm mới mua được tí thịt, thắng mỡ lấy tóp mỡ.

Bản thân chẳng dám ăn một miếng, chia đều làm hai phần.

Cha mẹ chồng ăn cháo phải có chút dầu mỡ mới bổ.

Em chồng học hành vất vả, tôi dùng hũ thủy tinh rửa sạch kỹ, ướp dưa muối bánh nướng, mang theo đủ ăn đến lần về sau.

Còn tôi thì sao?

Mỗi ngày tranh thủ lúc làm đậu hũ, nhón mấy miếng bánh ngô khô cứng hoặc khoai luộc cho qua bữa.

Còn trẻ mà đã bị viêm loét dạ dày nặng.

Chai sữa mạch nha này, là tôi nhờ người ở thành phố lớn mua về.

Vốn định để bồi bổ cho cha mẹ chồng.

Nhưng giờ… hừ.

Cái nhà toàn lang sói ấy, đời này, tránh được bao xa thì tránh!

Thấy tôi chẳng “diễn” theo kịch bản, Cố Kiều chỉ còn biết dày mặt nhắc khéo, giọng thỏ thẻ: “An Kiệt, những đồ hồi môn của em… có thể để lại cho anh làm kỷ niệm được không?”

Tôi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cái “tra nam” kia.

Trong ánh mắt nghi hoặc của anh ta, tôi sảng khoái gật đầu: “Được thôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)