Chương 1 - CỦA HỒI MÔN BỊ TRÁO

Trước khi giả chết, Cố Kiều đã cùng tôi làm thủ tục ly hôn.

“An Kiệt, anh không thể ích kỷ bắt em lãng phí cả đời vì anh được.”

Kiếp trước, tôi đã cảm động đến rơi nước mắt.

Thay anh phụng dưỡng cha mẹ, thủ tiết chờ đợi suốt đời.

Mãi đến lúc nhắm mắt xuôi tay mới biết, anh ta từ lâu đã đổi tên đổi họ, dùng tiền hồi môn của tôi đổi lấy tương lai rực rỡ.

Vợ đẹp con ngoan, sống sung sướng biết bao.

Kiếp này, tôi vừa cầm được giấy ly hôn liền lập tức dọn đi toàn bộ của hồi môn của mình.

Bố mẹ chồng và em chồng đứng trơ mắt nhìn căn nhà trống trơn, sững sờ như tượng đá, rồi kéo bố mẹ tôi lại hỏi tôi đi đâu.

Bố mẹ tôi thì hả hê ra mặt:

“Con gái tôi sớm đã ly hôn với cái thằng chết tiệt nhà mấy người rồi. Mấy người lấy tư cách gì mà đòi nó nuôi dưỡng bố mẹ chồng cũ, em chồng cũ nữa hả?”

1

Trọng sinh trở lại, Cố Kiều vẫn kéo tôi đi làm thủ tục ly hôn.

Anh ta rõ thừa.

Phụ nữ ở thời đại này mà ly hôn, sẽ phải gánh chịu bao nhiêu lời đồn thổi, mắng nhiếc vô căn cứ.

Đặt tờ giấy ly hôn vào tay tôi, anh ta còn giả vờ si tình, diễn trọn vẹn một màn sâu sắc.

“An Kiệt, anh yêu em, nên không thể làm em vướng bận. Sau khi ly hôn, em sẽ gặp được người tốt hơn.”

Tôi khẽ gật đầu.

So với những gì từng chịu đựng ở kiếp trước.

Một tờ giấy ly hôn, một chút tai tiếng, đối với tôi hiện giờ, chẳng đáng là gì.

Kiếp trước, sau khi biết “bạch nguyệt quang” trong lòng mình là Lý Ái Ái đã ly hôn.

Cố Kiều liền như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên.

Nhưng khi đó, tôi và anh ta mới cưới chưa tròn một năm.

Tôi luôn hiếu thuận với cha mẹ chồng, lễ độ với họ hàng thân thích, không ai có thể nói một câu không tốt về tôi.

Cố Kiều không tìm được lý do chính đáng nào để ly hôn.

Chỉ đành lấy cớ “mắc ung thư, không nỡ kéo em theo xuống hố” để ép tôi ký đơn.

Anh ta biết rõ tôi yêu anh ta đến chết đi sống lại, một lòng một dạ không rời bỏ.

Ly hôn rồi, tôi vẫn ở lại nhà anh ta.

Thay người “đã chết vì bệnh” là anh ta, nuôi dưỡng cha mẹ chồng bệnh tật, chăm sóc đứa em chồng còn đang đi học.

Ba mươi năm sau.

Tôi vì vất vả mà mang đầy bệnh tật, không con không cái, gục xuống giường bệnh trong bệnh viện, chẳng ai ngó ngàng.

Cha mẹ chồng vẫn khỏe mạnh, còn em chồng thì con đàn cháu đống, sự nghiệp thành công, chưa từng một lần đến thăm.

Thậm chí họ còn đón Cố Kiều – người đã đổi tên đổi họ – và Lý Ái Ái về nhà sống.

Cả nhà đoàn tụ, vui vẻ đầm ấm.

Lý Ái Ái khoác lên người chiếc áo lông chồn đắt tiền, nhìn tôi với vẻ thương hại xen lẫn giễu cợt.

“An Kiệt, Cố Kiều chưa bao giờ yêu cô. Anh ấy lừa cô rằng vì bệnh nên không thể gần gũi, thật ra là vì muốn giữ thân cho tôi đó. Còn phải cảm ơn cô đã thay chúng tôi hiếu thảo. Mấy món hồi môn cô mang đến, tôi sẽ trân trọng.”

“Đám ngọc thạch vàng bạc với tranh cổ thư họa đó giờ càng quý, chúng tôi sẽ giữ làm gia bảo cho con cái sau này.”

Cha mẹ chồng tôi hoàn toàn chẳng bận tâm đến nỗi tuyệt vọng của tôi, chỉ quan tâm khi nào tôi chết.

Còn đứa em chồng – Cố Lỗi, người mà tôi từng bán ve chai, bán máu để nuôi ăn học – thì trơ tráo nói thẳng:

“Chị dâu, chị cho anh tôi nhiều hồi môn như thế, chắc vẫn còn dư lại chứ? Đưa hết cho tôi đi. Tài sản thì chị đem quyên góp rồi, cũng phải để lại cho tôi chút gì đó chứ. Không thì chị chết, tôi không để con trai tôi đi đập bát tiễn đâu.”

Tôi lạnh lùng đáp rằng mình không còn đồng nào.

Người em chồng từng luôn ra vẻ hiểu chuyện, tử tế, giờ lập tức đổi mặt.

Trừng mắt đầy hằn học: “Không đưa tiền? Vậy cứ chờ mà chết mục trong viện đi, chẳng ai đến nhặt xác đâu!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)