Chương 5 - Công Chúa Nguyên An
CÔNG CHÚA NGUYÊN AN - Phần 5/5
___________________________________________
NGOẠI TRUYỆN
1.
Ta tên Tô Tử Hạo, mãi đến tám tuổi ta mới biết tên mình.
Năm đó trong chuyến đi săn hoàng thất, vì ta cứu được cô công chúa mải chơi chạy sâu vào rừng bị bầy sói hoang đe dọa, mới được cha đặt cho cái tên này.
Ông nói “Hoài Nam hạo nguyệt lãnh thiên sơn”, trăng sáng lên cao, ngàn đỉnh núi như say giấc, một cái tên thật hay.
Ta hài lòng, người ngoài khen không dứt miệng, nhưng sau đó cứ như mất trí nhớ, một câu nói hết lại làm như không thấy gì.
Hoài Nam hạo nguyệt lãnh thiên sơn, rõ ràng đã trở về cũng không người để ý.
Phụ hoàng tốt của ta chẳng qua là muốn cảnh cáo ta, chớ mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, nếu không mẹ ta sẽ chẳng qua nổi mùa đông này.
Trước Kim Loan điện, ta cúi người quỳ lạy, cao giọng tạ ơn, bởi vì ông ta nói đúng, dưới hoàng quyền, hắn muốn giec mẹ ta dễ như trở bàn tay, giống như nghiền chec một con kiến vậy.
Huống chi mẹ ta còn là con cái của tội thần, thậm chí là người điên.
Những lúc người tỉnh táo, đặc biệt thích kể cho ta nghe chuyện xưa, kể mãi không thấy chán.
Dù mẹ bị bệnh tật quấn thân, dù mùa đông tuyết rơi dày lạnh lẽo chỉ có duy nhất một tấm chăn mỏng cũ nát, người vẫn luôn kể về quá khứ với ánh mắt trìu mến.
Nói khi gia tộc của người còn phồn thịnh, vị đế vương một năm chẳng được mấy lần gặp mặt kia yêu thương nàng bao nhiêu, lụa là gấm vóc, châu báu ngọc ngà tặng nàng không đếm xuể, nói mùa hạ chèo thuyền hóng mát, mùa đông thắp lửa sưởi ấm nhau, quá khứ hết thảy đều tốt đẹp.
Dù người biết rõ, gia tộc của người chẳng qua là công cụ đế vương dùng để giec gà dọa khỉ.
Muốn vu oan giá họa, không lo thiếu chứng cớ. Gia tộc lớn khó tránh khỏi đế vương nghi kị, cuối cùng ầm ầm sụp đổ.
Nhưng người vẫn cố chấp ôm lấy ảo tưởng tình yêu này, hoàn toàn biến thành kẻ mất trí trong hoàng cung lạnh lẽo.
Khi đó ta đã nghĩ rằng, mọi thứ trên đời, dù là tình yêu hay sự công bằng, cũng chỉ như một quân cờ trên bàn cờ của hoàng đế.
Nếu muốn mãi mãi đứng vững một vị trí, liền phải liều mạng mà chiến đấu, ngay cả khi đầu rơi má* chảy, kể cả thương tích đầy mình, cũng phải cố gắng bò lên cao bằng mọi giá.
Chỉ khi ngồi ở vị trí trên cao kia, nắm giữ quyền lực thống trị cả thiên hạ trong tay mình, mới có thể đánh đổ mọi sự bất công, cũng chỉ có như vậy mới đủ năng lực bảo vệ người mình quý trọng.
Cho đến hôm ấy, ngày mà vị đế vương tàn nhẫn đột ngột qua đời.
Các hoàng tử trong tối ngoài sáng đọ sức với nhau, dùng mọi thủ đoạn tranh đoạt vị trí đó.
Bọn họ không nhận thấy chút uy hiếp nào từ ta, thế nên nhân lúc hỗn loạn ta mặc lên bộ thường phục dễ dàng rời khỏi kinh thành.
Ta biết rất rõ, dù các đại thần trong triều có tranh chấp kịch liệt đến đâu, họ cũng sẽ không bao giờ có thể thay đổi cục diện. Chỉ có kẻ nắm quân đội trong tay mới là người có được thiên hạ.
Mà binh lính Đại Lương chính là lực lượng hùng mạnh thiện chiến nhất.
Nếu ta muốn có được sự phục tùng của họ, ta phải có kế sách mưu lược, có chiến tích thắng lợi, và Nhữ Lặc Quốc - kẻ thù nhiều năm của Đại Lương ta, chính là lựa chọn tốt nhất.
Cái gọi là đoạt vị, tự cổ chí kim chẳng qua cũng chỉ là bắt lấy kẻ nắm giữ quyền lực cao nhất.
Thánh nữ của Nhữ Lặc Quốc - Công chúa Vĩnh Đức, có địa vị cao quý, được bách tính tôn sùng, nhưng lại kiêu căng ngạo mạn. Thiết kế một màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay.
Nhưng cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, khi ta rút lui, lại bị bọn cướp bắt đi.
Ta quả thật từng nghe nói thổ phỉ ở Nhữ Lặc Quốc ngang ngược xảo trá, nhưng chưa từng nghĩ thế lực của chúng lại lớn mạnh như vậy, ta căn bản không chút phòng bị, chật vật bị chúng mang về sơn trại.
Trong khoảng thời gian này, ta đã cố gắng trốn thoát mấy lần, nhưng vì thân cô thế cô, sơn trại thổ phỉ lại đan xen phức tạp, khiến ta không đề phòng hết, hầu như lần nào cũng bị bắt lại.
Nhiều ngày trôi qua, ngay lúc ta có ý định để lộ thân phận, liều chec mở đường má* ra ngoài, ta gặp được nàng.
Mặc áo giáp bạc, tay cầm trường đao, trông nàng giống như một vị thần chiến tranh từ trên trời giáng xuống.
Sơn trại rối rắm này khiến ta khốn khổ giày vò bao nhiêu, trong mắt nàng lại không khác gì trò trẻ con. Nàng dễ dàng dọn sạch các trạm gác, chỗ ẩn nấp, nhanh chóng dẫn theo cả chục binh lính đến trước mặt trại chủ.
Sơn trại thổ phỉ hỗn loạn, chẳng ai để ý đến một tù nhân như ta, tất cả đều vứt bỏ áo giáp cùng vũ khí bỏ chạy mất dạng, cứ như trò đùa.
Nữ tướng đứng đầu tóc đen cột cao, đôi mắt sắc bén, như thanh kiếm đâm thẳng vào lòng ta.
Đến lúc này ta mới chợt nhận ra, ta đã bước đến gần nàng từ lúc nào không biết.
Cứ như bị ma xui quỷ khiến, vô thức muốn đến gần hơn, đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Ta đã gặp quá nhiều phụ nữ, bị giam cầm giữa vinh hoa phú quý hư ảo, như con bướm gãy cánh, mãi vẫy vùng giữa chiếc lồng son, sống trong nhung lụa mà quên đi mất cách vươn cánh bay cao, đến cả mạng sống của mình cũng không thể nắm chắc.
Nhưng nàng thì khác, giống như chim nhạn bay lượn giữa thảo nguyên bao la, tự do tự tại không trói buộc. Mỗi biểu cảm, từng cử chỉ đều trong trẻo thuần khiết, không giống như ta tắm trong má* tanh bò lên.
Là dáng vẻ mà ta ghen tỵ nhất.
Có điều những suy nghĩ này chỉ lóe lên trong thoáng chốc, bởi ngay sau đó thanh đao sắc lẹm kia đặt lên cổ ta, cảm giác lành lạnh.
"A, một con cá lọt lưới." Nàng nhướng mày, thanh âm rõ ràng.
Ta thầm chửi mình một câu rồi phản ứng lại ngay lập tức: “Hiểu lầm rồi tướng quân, ta là dân thường bị chúng bắt tới đây.”
Đao vẫn chưa rời khỏi cổ: “vậy à? Làm sao chứng minh được?"
Tất nhiên là chẳng có cách nào chứng minh điều đó cả.
Ta không phải người Nhữ Lặc, không có giấy tờ chứng minh thân phận, nhưng điều này lại giúp ta an toàn đến giờ.
Ta cười khổ một tiếng: “Tướng quân, tuy ta đến từ Đại Lương, nhưng bây giờ… ta chỉ là một lưu dân thôi.”
Động tác của nàng rõ ràng đã khựng lại một chút, nàng nhìn ta với vẻ mặt phức tạp một lúc, rồi từ từ hạ thanh đao xuống.
Bởi chiến loạn nên rất nhiều lưu dân chạy tới biên cảnh, bọn họ bị thổ phỉ bắt mang về sơn trại cũng không có gì lạ. Huống chi, đối với nàng mà nói, nếu có gì khác thường nàng cũng đã sớm phát hiện ra.
Ta cụp mắt xuống, bình tĩnh liếc nhìn miếng ngọc bội bên hông nàng.
Thân phận của nàng thật dễ đoán. Người dân Nhữ Lặc Quốc dù dũng mãnh thiện chiến, ai cũng biết đánh võ, nhưng nữ tướng thì hiếm có, chỉ tên một chút liền đoán ra được danh tính của nàng.
Thất công chúa ít được cưng chiều nhất, Lặc Tư Ngô Hô Lặc.
Một kẻ bị ruồng bỏ, bị ném vào chiến trường tự sinh tự diệt.
Ta lẻn vào Nhữ Lặc Quốc vốn là để thu thập thông tin, tiếp cận nàng sẽ giúp ta dễ dàng đạt được mục đích hơn nhiều.
Nghĩ đủ phương thức để được ở gần nàng, nhanh chóng lấy được thông tin ta cần. Đến khi xuất binh dẫn đại quân đến biên cảnh, một công chúa của kẻ thù như nàng, chẳng liên quan gì đến ta cả.
Nàng nhìn ta, hồi lâu không nói gì.
Dưới sự im lặng tĩnh mịch đó, ta đã chuẩn bị sẵn vô số lý do trong đầu, nhưng một lúc sau, nàng chỉ nói: “vậy trước tiên cứ đi theo ta.”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy, thế nhưng vẫn khiến ta sửng sốt trong giây lát, mấy lý do nghĩ sẵn trong đầu cũng thành vô dụng.
Một người Đại Lương không rõ lai lịch, nhất thiết phải cách xa hắn. Tuy ta sớm đã được nghe vị công chúa này có thói quen nhặt lưu dân mang về, nhưng kể cả với người dân địch quốc nàng cũng quả quyết như vậy, khiến cho ta không khỏi kinh ngạc.
Có điều dĩ nhiên, ta chẳng tội gì mà từ chối, vui vẻ đi theo nàng.
Hết thảy mọi việc đều cực kỳ thuận lợi.
Ta thể cảm nhận được nàng đề phòng ta, nhưng thoát khỏi hiềm nghi cũng không phải việc gì khó khăn. Rất nhanh sau đó, mấy lần ta đưa ra chủ ý giúp nàng diệt thổ phỉ đã khiến nàng buông lỏng cảnh giác.
Nàng rất hòa đồng, tuy là công chúa nhưng không hề làm phách. Chỉ cần nàng tin tưởng ai đó, nàng sẽ đối xử với họ bằng cả trái tim.
Ban đầu, ta tìm mọi cách lấy được thông tin mình cần từ nàng, nhưng sau đó, ta không làm vậy nữa.
Nàng trò chuyện không ranh giới, rất nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái, không có ám chỉ bóng gió, mỗi lời nàng nói đều là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng, giống như mây trôi trên trời, tự do tự tại, như thể đang sống ở một nơi tốt đẹp hư ảo, tốt nhất không nên làm vấy bẩn nó.
Ta cũng rất thích nhìn thấy nàng cười, rạng rỡ lại ngọt ngào, lông mày hơi cong, giống như vầng trăng, đẹp không thể tả.
Nàng nói nàng rất thích cái tên của ta: Hạo khí lung chư hạ, thanh quang xạ vạn sầm (1). Tên của ta chắc hẳn xuất phát từ đây.
(1) Bản gốc: 皓气笼诸夏,清光射万岑 không gian tươi sáng bao trùm cả ngày hè, ánh nắng trong trẻo chiếu rọi khắp muôn nơi.
Nàng ấy mê tập võ, thơ ca hò vè nàng không thông thạo. Rõ ràng là một nữ tướng dũng mãnh trên chiến trường, vậy mà lúc đó nàng lại cười một cách ngại ngùng, như thể sợ rằng nếu đọc sai sẽ xúc phạm đến ta.
Đó cũng là lần đầu tiên ta thích cái tên này đến thế.
Cũng chính vào mùa thu năm đó, ta cứ như vậy rơi vào tay nàng, yêu nàng sâu đậm.
Điều này đáng lẽ không nên xảy ra, ngay cả lý trí của ta cũng không bao giờ cho phép nó xảy ra, thế nhưng ta vẫn không thể ngăn cản bản thân mình bị nàng hấp dẫn.
Giữa chúng ta có quá nhiều điểm tương đồng, thân thế, kinh nghiệm sống, trên đời cũng chẳng có ai để nương tựa. Chúng ta giống như những đứa trẻ đã bị nhốt trong góc tối quá lâu, gặp đồng bạn giống mình, không nhịn được mà sưởi ấm cho nhau.
Ta đã hứa với nàng, sẽ tặng nàng một tương lai tốt đẹp.
Nàng mạnh mẽ, tốt bụng và cũng vô cùng xinh đẹp. Mười dặm hồng trang, mũ phượng đội đầu , nàng xứng đáng với hết thảy mọi điều tốt đẹp trên đời.
Nhưng với ta mà nói, chắc là ta không xứng đáng với một người rực rỡ như nàng.
Bởi vì ta phải mang thông tin từ nước địch trở về, dùng nó làm bàn đạp tranh đoạt thiên hạ. Chỉ khi ta đứng được ở vị trí đó, ta mới có thể vĩnh viễn bảo vệ nàng, để nàng không phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nếu không thì tất cả chỉ là mộng tưởng mà thôi.
Ta hèn nhát đến mức, điều đó sẽ gây tổn thương cho nàng đến mức nào, ta không dám nghĩ tiếp.
Nhưng thực tế cũng không cho phép ta do dự.
Binh lính biên cảnh dùng mọi cách dò xét tính xác thực của những thông tin ta mang về. Sau khi ta hạ lời thề sẽ khiến Nhữ Lặc Quốc quy phục, bọn họ nhận ta làm chủ, khí thế mạnh mẽ không gì cản nổi cùng ta trở về kinh thành.
Anh em tranh đoạt, ta đạp lên tất cả, thành công thượng vị.
Mọi chuyện tưởng như đang diễn ra theo chiều hướng tốt, nhưng ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo, ta ngày càng nhớ mong nàng.
Thiếu niên sáng lạn từng rong ruổi trên thảo nguyên, cứ như không phải là ta.
Ta dùng quyền lực đè xuống mọi nỗ lực của triều thần khuyên ta dẫn quân đánh Nhữ Lặc Quốc. Ta biết nó sẽ khiến binh lính ở biên cảnh không đồng lòng với ta, nhưng ta thật sự không dám xuất binh.
Ta cơ hồ không dám tưởng tượng nàng sẽ phản ứng thế nào khi biết ta dẫn quân hướng về quê hương nàng. Ta càng không dám tưởng tượng việc nàng sẽ bị thương dù chỉ một chút. Rốt cuộc, sau khi biết tin quân biên cảnh không nghe lệnh ta, tự ý tấn công, ta không để ý đến sự phản đối trên triều nữa, hạ bút viết thư nghị hòa.
Dùng hòa thân đổi lấy hòa bình; dùng tương lai sau này bốn bề bị uy hiếp, đổi lấy nàng.
Thế nhưng, giống như trời cao trừng phạt ta phản bội lời thề, không cho ta thêm bất kỳ cơ hội nào nữa, đẩy ta xuống vực sâu thăm thẳm.
Lặc Tư Ô Ni Cát Nhã đầu độc nguồn nước, khiến ôn dịch bùng phát.
Đại Lương chẳng có mấy kinh nghiệm đối phó với dịch bệnh, trong lúc nhất thời trở tay không kịp.
Mẹ ta, người cùng ta nương tựa lẫn nhau mà sống, đột ngột qua đời vì dịch bệnh giữa cái lạnh thấu xương của mùa đông.
Nàng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được qua mùa đông.
Tiếng hô khẩn thiết đòi ra trận vang lên khắp nơi, các tướng sĩ biên cảnh cầm gươm tiến vào hoàng cung đe dọa làm phản. Chiến thư dồn dập đổ về từ mọi hướng, không cho phép ta phản đối.
Chiến tranh, chạm vào liền bùng nổ.
Điều cuối cùng ta có thể làm, chính là dùng việc hòa thân với công chúa để bảo vệ nàng an toàn trong hoàng cung Đại Lương, để nàng không phải nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc đó.
Trước khi dẫn quân đi, ta đã nhìn thấy nàng từ xa. Nàng đội mũ phượng, từ trong kiệu bước ra, như được bao phủ một vầng hào quang.
Ta cưỡi ngựa ra trận, chạy mãi về nơi chúng ta từng cùng nhau rong ruổi.
Quốc chủ tham lam hưởng lạc, đất nước ngày càng suy yếu, không chịu nổi một đòn, thế nhưng trên đường tiến đánh đại quân ta vẫn bị cản trở vô số lần.
Hình như là một người phụ nữ dẫn đầu, khuôn mặt nàng luôn được che bằng vải trắng, dưới bộ giáp bạc mơ hồ nhìn thấy vài vết đỏ không thích hợp. Nàng không có quân tiếp viện, chỉ mang theo một toán lính nhỏ nhiều lần quấy rối đại quân ta.
Đó là một cách đánh kỳ lạ, nhưng với nữ tướng kia ta luôn có cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, có điều nàng thoắt anro thoắt hiện một dấu vết, ta không có cơ hội tiếp xúc với nàng, nhưng ta cứ cảm giác, có chuyện gì đó đã vượt quá tầm kiểm soát của mình, có chút mất phương hướng.
Hết thảy mọi chuyện cứ như đã thoát ra khỏi lòng bàn tay ta, khiến ta bất lực cùng lo lắng.
Ta một lần nữa xem xét lại đường đi nước bước, nhưng vẫn không phát giác có cái gì không đúng, thế nên ta phải kìm nén cảm giác bất an, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch.
Mặc dù nàng thường xuyên quấy nhiễu, nhưng nó chỉ dừng ở mức độ nhỏ lẻ, không đáng kể.
Ngày thứ hai tấn công vào Nhữ Lặc Quốc, ta nghe tin nữ tướng quân bị bắt sống.
Khi đến trước lều nơi giam giữ tù binh, ta nghe nói nàng đã bị bắt đi thẩm vấn, nhưng việc đó hoàn toàn không tuân theo quy trình tra hỏi.
Cảm giác lo lắng hoảng sợ đó lại bao trùm lấy ta, vùng đất hoang vu giống như một nhà tù, trói buộc ta thật chặt.
Ta luôn có cảm giác, nữ tướng quân ấy có lẽ chính là nguyên nhân khiến ta mất khống chế.
Ta thậm chí còn mơ hồ cảm thấy ta phải đi gặp nàng.
Dựa vào trí nhớ ta đi tìm lại lều vải kia. Trên đường đi ngang qua một chiếc lều, ta đột nhiên nghe thấy âm thanh quần áo cọ xát vào nhau, những tiếng thở dốc nặng nề.
Hành quân dài ngày không tránh khỏi chuyện như vậy, ta định tiến vào ngăn cản thì một tin tức bất ngờ khiến mọi thứ trước mắt ta như dừng lại.
Bọn họ nói rằng Hoàng hậu đã điều chế ra thuốc giải, cứu được vô số bách tính.
Bọn họ biết ơn, kích động vui sướng, nói rằng trời cao phù hộ Đại Lương. Nhưng trong nháy mắt ta có cảm giác như trời đất sập xuống đảo lộn, như thể cả thế gian rơi vào bóng tối vô tận.
Mồ hôi lạnh túa ra, lại bị gió đêm thổi vào, khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Trên đời chỉ có một người duy nhất chế được thuốc giải, đó chính là kẻ hạ độc.
Trở về.
Ta phải trở về.
Đó là ý niệm duy nhất trong đầu ta lúc đó.
Cái gì đội hình binh sĩ, cái gì kế sách chiến thuật ta đều không nhớ nổi. Nếu người kia không phải nàng, mọi việc ta làm có ý nghĩa gì nữa đâu.
Gió lớn gào thét bên tai, ta ngày đêm phóng ngựa chạy về hoàng cung, không dám nghỉ ngơi. Khi loạng choạng bước vào cung điện, ta nhìn thấy nàng.
Một cô gái xinh đẹp, mặt mày rạng ngời, nhưng không phải cô gái của ta.
Lặc Tư Ô Ni Cát Nhã, đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này.
Nàng chặn mũi kiếm của ta, nhìn ta mỉm cười hỏi: Bệ hạ không muốn biết Lặc Tư Ngô Hô Lặc hiện đang ở đâu sao?
Câu nói này giống như một lời nguyền, giam cầm ta suốt bốn năm.
Ô Ni Cát Nhã thay thế cô gái của ta làm hoàng hậu, tận hưởng mọi thứ không vốn không thuộc về nàng ta trong Phượng Nghi cung.
Nàng ta muốn gì ta liền cho cái đó, bất kể báu vật quý giá, châu sa ngọc ngà, cái gì cần có đều có đủ. Người ngoài nói ta cùng hoàng hậu ân ái mặn nồng, nhưng chỉ có ta biết, ta để nàng sống sót đến giờ, chỉ là chờ đợi một đáp án.
Cho dù đáp án này... có thể ta đã biết rõ, nhưng lại không dám đi sâu hơn nữa, chỉ cầu một chút hy vọng mong manh, rằng nàng vẫn còn sống? Lỡ như… lỡ như vậy thì sao?
Nhưng niềm hy vọng xa vời này cuối cùng đã bị chiếc áo cưới hủy hoại.
Chiếc áo cưới nằm trên tay mấy binh lính kia, nhuốm đầy má*, bùn đất và cả sự vùng vẫy cuối cùng của nàng.
Sự tuyệt vọng vô tận, bị gió cát thổi đến trước mặt ta.
Những tên lính từng hành hạ nàng đã quỳ xuống thú nhận mọi chuyện.
Ô Ni Cát Nhã chec dưới lưỡi kiếm của ta, kết thúc sinh mệnh.
Câu cuối cùng, nàng ta nói nàng vốn đã biết thân phận của ta, chỉ là đến cuối vẫn không vạch trần nó.
Trong khoảnh khắc đó, gió rít lên ngoài cửa sổ, giống như ngày ta vội vã chạy về hoàng cung. Lá khô bay xào xạc, còn ta rơi xuống địa ngục tuyệt vọng vô tận.
Má* tươi trào ra. Ta bám chặt lấy tấm bình phong, nhìn vết má* trên mặt đất, ta lảo đảo quỳ xuống, trong đầu chỉ có một chữ.
Giec.
Cô gái tốt đẹp như vậy, cuối cùng không kịp chờ mười dặm hồng trang, mũ phượng đội đầu đến đón nàng.
Không sao cả, chờ ta xử lý hết những kẻ thiếu nợ nàng, chờ ta an táng nàng theo nghi lễ trang trọng nhất, ta sẽ tới bên cạnh nàng.
Thật xin lỗi, ta đến muộn.
2.
Ô Ni Cát Nhã, cái tên tôn quý nhất Nhữ Lặc Quốc.
Khoảnh khắc ta được sinh ra, mọi vinh quang và danh tiếng đằng sau cái tên này đều thuộc về ta.
Ta là thánh nữ, vừa ra đời đã giải quyết được hạn hán ở Nhữ Lặc, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cả cha mẹ cũng phải quỳ lạy trước ta.
Vô cùng tôn quý, đó là cách mọi người hình dung về ta.
Nhưng khi ta nhìn những người đang hành lễ xung quanh, anh chị em không dám đối diện ta, cha mẹ đứng trước mặt ta cũng phải cúi người kính lễ, ta hoảng hốt không thôi.
Ta rất hạnh phúc, nhưng dường như ... cũng rất cô đơn.
Mãi đến khi ta khoác lên người bộ quần áo trang trọng đứng trên đài cao, nhìn thần dân ở dưới cúi đầu, ta mới chợt hiểu được thân phận của mình.
Ta là đại biểu của thần linh ở nhân gian. Nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là một bức tượng thần mang thân xác phàm tục.
Bọn họ kính sợ, cũng chỉ là đối với vị thần sau lưng ta, vĩnh viễn không phải là ta, một công chúa tên là Ô Ni Cát Nhã.
Hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý trên đời, nhưng chẳng có thứ nào trong số đó thực sự thuộc về ta cả, đáng buồn làm sao.
Tính khí ta nóng nảy kiêu ngạo, thích bắt nạt người khác, đặc biệt là Ngô Hô Lặc, người bị coi là nỗi ô nhục của hoàng thất.
Mọi người sợ hãi thân phận của ta, nịnh hót ta khắp nơi, tự nhiên cũng trở thành đồng lõa của ta.
Một ngày nọ, cha ta tâm tình vui vẻ, tùy tiện ném cho Ngô Hô Lặc một viên trân châu, như thể bố thí cho con chó con mèo chút ít thương hại vậy.
Nhưng nhìn vẻ mặt mừng rỡ của nó, ta lại cảm thấy tức giận khó hiểu.
Khi ta kịp phản ứng lại, ta đã ném mạnh viên trân châu đi, nghiến răng nghiến lợi đánh ra cút ra khỏi tầm mắt.
Lúc ấy ta và nó mới chỉ là những đứa trẻ bảy tám tuổi. Sau nhiều năm nhớ lại chuyện đó, ta nhận ra rằng có lẽ đây gọi là ghen tị.
Ghen tị vì nó có thứ gì đó thực sự thuộc về mình, ghen tị vì nó là cô con gái từng có lúc nhận được chút ấm áp từ cha.
Mặc dù ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng xét cho cùng, đôi lúc ta thậm chí còn hâm mộ nó.
Sau đó, nó theo quân xuất chinh, rời xa hoàng cung.
Bọn thị nữ khua môi múa mép, bảo rằng nó chẳng qua là bị vứt bỏ, chẳng mấy nữa sẽ chec thôi, nhưng ngoài kia thảo nguyên rộng lớn, khung cảnh biên cương rộng lớn tươi đẹp, nó lại có thêm một thứ nữa mà ta không có.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng ta lại cải trang ra khỏi cung, ta cũng muốn cách xa hoàng cung, trải nghiệm chút gió cát biên cảnh. Chính nhờ vậy, ta gặp được thứ chỉ thuộc về bản thân mình.
Ngày hôm đó, ta không cẩn thận rơi vào bẫy, gặp được chàng.
Chàng là người Đại Lương, đẹp mắt, dịu dàng lại phong độ, khác hẳn với tất cả những người ta từng gặp.
Chàng cứu ta thoát khỏi cái bẫy mà không nói một lời nào, còn rất có lễ giáo mà đưa ta ra khỏi núi.
Chàng có mục đích, dù không rõ ràng. Nhưng ở trong cung chừng ấy năm, bị vây quanh bởi những kẻ luôn cố gắng dựa dẫm quyền thế, không hề khó để nhận ra điều này, có điều, chàng dường như cũng không quan tâm ta có nhận ra tâm tư của chàng hay không.
Nhưng cuối cùng, dù lý trí có tỉnh táo đến đâu thì cảm xúc cũng đã chiến thắng.
Cái gọi là vừa gặp đã yêu, hơn phân nửa là lừa người.
Ta đã nhanh chóng tìm ra thân phận của chàng, Hoàng tử Đại Lương cải trang xuất hành.
Ta cũng biết tung tích của chàng, lấy thân phận lưu dân ở tạm dưới trướng binh lính Nhữ Lặc.
Hắn lợi dụng ta, lợi dụng đất nước ta, ta có thể chịu đựng, miễn là thần minh vĩnh viễn ở trong tầm mắt ta, vĩnh viễn không bao giờ rời xa ta, vậy là được.
Chàng là thần minh của ta, thứ đầu tiên thuộc về ta, vĩnh viễn là của ta.
Nhưng chàng không làm được điều đó.
Chàng yêu tiện nhân Ngô Hô Lặc kia.
Ta căn bản không thể hiểu được, nó tốt hơn ta chỗ nào?
Bàn về ngoại hình, thân phận, địa vị, nó có chỗ nào so sánh được với ta? Dựa vào cái gì mà nó chiếm được trái tim chàng? Rõ ràng ta có thể cung phụng chàng, giúp chàng xưng đế.
Ta không hiểu được, thế nên, chàng cũng đừng mong mọi chuyện tốt đẹp.
Ngày ta hạ độc vào nước, ta liền nghĩ, chỉ cần để chàng gặp khó, chàng sẽ nhớ đến chỗ tốt của ta.
Ta sẽ để chàng tự hiểu ra rằng, ta có thể trợ giúp chàng, cũng có thể khiến chàng gặp họa. Thế lực sau lưng ta mạnh mẽ hơn Ngô Hô Lặc rất nhiều.
Từ đầu chí cuối, lẽ ra chàng phải chọn ta.
Thế mà chàng lại làm ta thất vọng.
Chàng đề nghị hòa thân, là với Ngô Hô Lặc.
Bất chấp lý lẽ ư, ta cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ nữa.
Muốn cưới Ngô Hô Lặc? Vậy thì nó cũng không cần thiết phải sống nữa.
Hủy khuôn mặt nó, đầu độc nó, cướp lấy ngọc bội, mua chuộc binh lính Đại Lương, ta sẽ không để cho nó bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Không thể phủ nhận, những chuyện ta làm đều là vô cùng tồi tệ, nhưng cũng làm ta vui sướng nhất.
Ta chỉ cho phép trong mắt thần minh có ta là tín đồ duy nhất, những kẻ khác đều chec hết đi.
Mặc áo cưới, leo lên kiệu hoa, gả cho người ta yêu nhất. Về phần Nhữ Lặc, quê hương đã không dành cho ta một phần tình cảm lẽ ra ta phải có với tư cách là thần dân của đất nước này, vậy thì so với chàng, chẳng là gì cả.
Nhữ Lặc Quốc sẽ là của hồi môn của ta, còn cái chec của Ngô Hô Lặc chính là sính lễ chàng tặng ta.
Thật là một kết cục hoàn mỹ.
Nhưng dĩ nhiên, không cần vội vàng nói cho chàng biết tin nó đã chec.
Ngô Hô Lặc, em gái ngoan của ta, ngươi hãy phát huy chút giá trị cuối cùng của mình, trở thành bùa hộ mệnh của ta nhé.
Đợi ta khóa chặt được trái tim chàng bên cạnh mình, khi tất cả mọi việc lắng xuống, ta nói ra chuyện đó cũng không muộn.
Phải không nào?
[HẾT]