Chương 4 - Công Chúa Nguyên An

CÔNG CHÚA NGUYÊN AN - Phần 4/5

________________________

7.

Ta nép mình trong góc cung điện, nhìn xuống đôi bàn tay trong suốt rồi thở dài.

Còn ba ngày nữa là đến thời hạn một tháng của Phạm đại ca, nhưng ta không những không thể quay lại bãi tha ma mà còn bị mắc kẹt, vùng vẫy mãi trong hoàng cung.

Có điều dù không thể đi đâu được, nhưng nhờ âm khí ở hoàng cung mạnh hơn những nơi khác nên ngay cả khi thuật pháp hết hiệu lực ta cũng không đến nỗi hồn phi phách tán.

Ta liếc nhìn bầu trời u ám như sắp mưa, rồi lướt đến bên cạnh Tô Tử Hạo.

Hắn khoác một chiếc áo mỏng màu trắng tuyết, bút lông viết rồi lại ngừng, như thể đang nghiêm túc mô tả điều gì đó.

Ta tự dưng thấy hứng thú, ghé vào sau lưng hắn nhìn một chút.

Trên mặt giấy tuyên thành trắng không có hình ảnh gì, chỉ có vết mực nhàn nhạt, những đường cong đơn giản nhẹ nhàng tuôn ra theo ngòi bút, mơ hồ giống như một người phụ nữ.

Cô gái tựa như đang khoác lên mình bộ y phục của người Nhã Lặc Quốc, trên khuôn mặt chỉ có đôi mắt là hiện lên rõ ràng, nhưng vài nét bút thế thôi cũng đủ đong đầy tình ý, đầy niềm hy vọng.

Ta ngạc nhiên, chú tâm nhìn hắn tỉ mỉ phác họa, mấy ngày qua đây là lần đầu thấy hắn đặt bút vẽ.

Gần đây, Tô Tử Hạo cứ có thời gian, có đủ sức lực là sẽ viết một số kế sách trị quốc, cả chuyện an bài người kế vị cũng đã sắp xếp ổn thỏa.

Hắn không có con nối dõi, đã tự mình đón anh trai mình vào cung, chỉ chờ lễ kế vị sắp tới.

Hắn dường như cũng tự nhận thức được rằng mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, nên đã phái toàn bộ ngự y ra bên ngoài chữa bệnh, lúc nào thấy khó chịu hắn cũng chỉ uống bát thuốc đã nấu sẵn, tạm thời gắng gượng.

Cây bút hơi di chuyển xuống dưới, như muốn vẽ lên đôi môi cô gái, nhưng chưa kịp hạ bút hắn đã bắt đầu ho dữ dội, vội vàng giơ tay áo lên che miệng, một giọt má* vô tình bắn lên trên giấy, khiến lồng ngực cô gái trong tranh thấm đẫm má* đỏ.

Hắn nhìn chằm chằm vết má* hồi lâu, khẽ nhếch miệng cười khổ.

Những đầu ngón tay nhợt nhạt khẽ run lên muốn chạm vào khuôn mặt của người trong tranh, nhưng khựng lại giữa không trung, hồi lâu không rơi xuống. Muốn, nhưng lại giống như không dám.

Hắn khẽ thở dài, thờ ơ lau máu trên môi, lẩm bẩm: “Chắc là nàng… không muốn gặp lại ta.”

Không cần phải gặp.

Ta nghĩ vậy.

Bề ngoài hắn cứ như muốn quấn lấy người đó từng giờ từng khắc.

Ý nghĩ vừa dứt, trực giác của ta cảm nhận được một luồng âm khí dâng trào cách đó không xa, ta vội vàng trốn vào một góc tránh đi oán linh gần đây đang càng ngày càng hoang tưởng điên cuồng.

Một tiếng động thật lớn vang lên. Người ở ngoài nghe thấy giống như một cơn gió mạnh xô vào cửa cung điện, nhưng ngay trước mắt ta, là nàng lảo đảo đụng phải cửa cung, lắc lư kéo theo âm khí hướng về phía Tô Tử Hạo mà tới.

Màn sương bao phủ khuôn mặt nàng gần như tan biến, để lộ ra một con mắt.

Nàng bước đi trong hư vô, tới chỗ của Tô Tử Hạo, theo thói quen liếc nhìn thư án trước mặt hắn, nhếch mép cười gượng: “Đang vẽ ta ư?”

Ta không dám tùy ý bước ra khỏi cung, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện của nàng cũng biết nàng đang không ổn lắm.

Bởi từ trên người nàng ta cảm nhận được âm khí của Phạm đại ca.

Chắc hẳn âm giới cũng đã nhận ra sự tồn tại của oán linh, liền phái quỷ sai đến xử lý nó.

Lại thêm năng lực chấp chính của Tô Tử Hạo, ôn dịch cũng đã dần giảm bớt. Nếu không, âm khí còn nồng đậm thêm thì Tô Tử Hạo đã không thể sống được đến giờ này.

Có điều, không biết mạng hắn cứng hay hắn còn chấp niệm chưa tan. Để một người phàm như hắn có thể sống sót đến tận bây giờ không phải điều dễ dàng.

Nàng đi đến bên cạnh Tô Tử Hạo, nhíu mày cẩn thận nhìn bức tranh: “Thật là, đôi mắt này của ngươi sao lại không giống ta nhỉ.”

Xuyên qua màn sương đen u ám, phát hiện quả thật nàng cùng bức họa có mấy phần khác biệt, mặc dù người trong tranh chưa có bối cảnh hoàn chỉnh, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt thôi đã nhận ra bọn họ không phải cùng một người.

Đôi mắt phượng sắc bén trong tranh quả thực khác hẳn với đôi mắt hạnh có phần mềm mại của nàng.

"Làm sao.. lại giống ả tiện nhân Vĩnh Đức kia?" Nàng ngước mắt lên khóa chặt ta trong bóng tối.

Không phải chứ? Lại tới nữa?

Oán linh này dạo gần đây phàm là lúc nào không hài lòng sẽ giận cá chém thớt lên ta. Nếu không phải do ta trốn vào hoàng cung, thông thuộc đường đi lối lại, chắc đã không thoát được cảnh bị nàng bắt lấy.

Trong đầu ta nhanh chóng vạch sẵn lộ trình, vừa định bỏ chạy thật nhanh thì trượt chân, đột nhiên nghe thấy một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, kèm theo cả tiếng bước chân.

Tô Tử Hạo đè nén cảm giác muốn ho khan, ra hiệu cho người kia đi vào, oán linh tựa như bị âm thanh này hấp dẫn, bước chân ta chậm lại, hướng cửa đi ra ngoài.

Bóng dáng cao cao xuất hiện trước tầm mắt ta chính là thẩm vệ mặc một thân đồ đen vài ngày trước, ngoài ra còn dẫn theo một người khác, cả người tên này áo gai lấm bùn, tay bị trói bằng dây thừng, người đầy vết bầm tím, bị thẩm vệ kéo lê về phía trước.

Người nọ có bộ râu dài, tóc xoăn thành lọn, thoạt nhìn không giống đàn ông Đại Lương.

“Bệ hạ.” Thẩm vệ ném hắn xuống đất như cái bao bố, cúi người hành lễ.

Tô Tử Hạo nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng như trong lao ngục, nhìn tên kia như đang nhìn con kiến.

Hắn mở miệng, không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng trong tiếng sấm ầm ầm vang lên, tựa như rơi vào hầm băng: “Quốc chủ thật sự khiến Tử Hạo tìm kiếm mỏi mòn.”

Quốc chủ? Quốc chủ Nhữ Lặc Quốc?

Người đàn ông này là...cha ta?

Ta nhìn về phía oán linh, chỉ thấy nàng khẽ cau mày, rõ ràng cũng là cha nàng lúc còn sống, giờ phút này lại chẳng khác gì người xa lạ.

Quốc chủ Nhữ Lặc Quốc cười nhạt, má* tươi chảy ròng ròng trên mặt, che khuất nửa tầm mắt, nhưng ông ta vẫn cố gắng đứng dậy, ngồi trên mặt đất, không chịu thua chút nào: “Con rể thật vô lý quá, không mời nổi cha vợ một bàn đồ ăn ngon với vài hũ rượu ngon sao?"

Tô Tử Hạo mỉm cười đứng dậy, rút thanh trường kiếm từ trên kệ ra, ánh sáng sắc lạnh phản chiếu lên khuôn mặt: “Là Tử Hạo lỗ mãng, để cha vợ lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, lẽ ra phải sớm nhổ răng, đánh gãy chân, giam vào lao ngục mới thể hiện hết lòng hiếu thảo của Tử Hạo.”

Hắn bước từng bước lại gần: "Cứ như vậy đi, đỡ cho cha vợ ở bên ngoài hết lòng nghĩ cách lật đổ vương triều của Tử Hạo. Ngài nói có đúng không?"

Thanh kiếm trong tay hắn dán vào cằm Lặc Tư Ba Đồ, để lại một vệt máu.

Lặc Tư Ba Đồ không sợ hãi chút nào, cười khinh thường: "Kẻ tiểu nhân nói lời không giữ lời cũng xứng nói những lời này sao?"

Ông ta quỳ xuống tiến lên một bước, lưỡi kiếm lướt dọc theo cổ, rạch thêm vài vết thương, nhưng nụ cười của ông ta không giảm đi, ngược lại còn khoa trương dữ tơn hơn: “Làm bộ hòa thân, chờ chúng ta buông lỏng cảnh giác, ngay tại đám cưới xé bỏ hôn ước, khởi binh đánh sang nước ta. Tại sao…” Ông nghiêng đầu, vẻ mặt méo mó, “ngươi không hài lòng với Thánh nữ tộc ta sao?”

Ông ngửa đầu cười to, nhưng ngay sau đó tiếng cười điên cuồng đột nhiên mắc lại cổ họng, biến thành tiếng rên rỉ thê lương, rồi ngã xuống đất.

Tô Tử Hạo chat đứt tay trai của ông ta.

Tô Tử Hạo ngồi xổm xuống, tay áo trắng như tuyết nhuộm đầy má*, vẻ mặt ngày càng lạnh lùng: “Ta để ngươi sống đến giờ này, chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện. Nguyên An đâu? Nàng ở đâu rồi ?"

Thanh âm vừa dứt, ngoài cửa sổ lại có tiếng sấm, nhưng vẫn không thể át đi giọng nói của hắn.

Đây là lần đầu tiên ta nghe thanh âm rét lạnh sắc bén như vậy, mang theo cả mùi khói bụi trên chiến trường, là dòng má* tướng quân thiếu niên hừng hực không tắt.

Ta ngập ngừng nhìn hình bóng “công chúa Nguyên An” đang dính lấy hắn kia, cảm thấy có chút bối rối.

Hiếu Hiến Hoàng hậu, Nguyên An công chúa Lặc Tư Ngô Hô Lặc... không phải nàng đã 44 sao?

Lặc Tư Ba Đồ ho khan, phun ra ngụm má*, cười điên cuồng, lại nói một câu không liên quan: "Thánh nữ của tộc ta chưa bao giờ khiến ta thất vọng!"

Lưỡi dao sắc bén vụt qua, cánh tay phải của ông ta rơi xuống vũng má*.

Không biết có phải vì thân thể không khỏe, mà đôi mắt Tô Tử Hạo đỏ rực lên, ẩn chứa một tia điên cuồng: “Ở bãi tha ma chỉ tìm được miếng ngọc bội, nhất định là nàng không có ở đó, ta hỏi lại lần nữa, thi the Nguyên An…. đang ở đâu?"

Chuyện đến nước này, không chỉ có ta bối rối mà cả “công chúa Nguyên An” cũng có vẻ rất kỳ quái. Nàng lơ lửng bên cạnh Tô Tử Hạo: "Ta ở ngay tại hoàng..."

Giọng điệu ngập ngừng, đến chữ cuối thì ngừng lại.

Âm khí tản đi, đôi đồng tử của nàng tràn đầy má*, nhưng vào lúc này, trong đó tràn ngập nghi hoặc, những thứ tựa như phủ bụi đã lâu đang dần chui lên khỏi mặt đất, tái hiện lại trong trí óc của nàng.

Lạnh lùng nhìn Ba Đồ lăn lộn trên mặt đất, khí thế của Tô Tử Hạo không hề giảm bớt, gần như nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Ô Ni Cát Nhã leo lên kiệu hoa, nàng ta ném Nguyên An tới chỗ nào?"

Ba Đồ hổn hển thở dốc, giống như nghe được chuyện đùa hay nhất thế gian, cười điên cuồng: "Hahahaha Tô Tử Hạo! Không phải ngươi biết rõ nhất sao?"

Ông ta trừng lớn hai mắt, giãy giụa sau cuối: “Lặc Tư Ngô Hô Lặc, nỗi nhục của tộc ta, không phải đã bị binh lính của ngươi làm nhục đến chec, chat thành từng mảnh rồi ném vào bãi tha ma hay sao?”

Sấm sét nổ tung, cơn mưa như trút nước đổ xuống, làm rơi luôn cả lưỡi kiếm rỉ má*, làm ướt bức họa trên thư án.

Tô Tử Hạo không cầm nổi kiếm trên tay nữa, đột nhiên loạng choạng vài bước, lưng đập mạnh vào tường.

Ta chưa bao giờ thấy qua nhiều má* như vậy, giống như đem má* toàn thân ngậm hết trong miệng, từng ngụm từng ngụm phun ra.

“…Không thể nào.” Hắn khàn giọng lẩm bẩm.

Hắn như một đứa trẻ sợ hãi, co ro trong mưa gió dữ dội, nhìn vết má* trên tay mình mà run rẩy.

Bên tai, thanh âm như đòi mạng của Ba Đồ tầng tầng lớp lớp vang vọng trong tiếng mưa rơi: “Cho người đào đất, xây Phật đường, mười năm trước, ngươi đi ngang qua lều của những binh lính đó, chỉ vì mù quáng mà ngươi bỏ qua tất cả. Chính ngươi đã giec Vĩnh Đức, điều tra bao nhiêu năm vậy rồi, tự ngươi còn không rõ ràng sao !?”

"Tự lừa mình dối người, Tô Tử Hạo ngươi thật đáng thương làm sao!"

Miếng ngọc bội trên hông Tô Tử Hạo rơi xuống đất, dòng chữ mơ hồ trên đó hiện rõ dưới ánh sáng của sấm chớp bên ngoài, là số bảy.

Thất công chúa, công chúa Nguyên An, cũng chính là Lặc Tư Ngô Hô Lặc vốn dĩ sẽ trở thành Hoàng hậu, nhưng lại bị chị gái là Công chúa Vĩnh Đức thế chỗ.

Ta nhìn bộ áo cưới trên người, bỗng nhiên muốn cười lớn.

Cười nhạo sự ngu xuẩn của chính mình.

Chiếc áo cưới trong quan tài gỗ lim giống hệt chiếc ta đang mặc.

Vòng vo quanh quẩn, nhốt mình trong quá khứ, hoá ra lại là chính mình.

Thẩm vệ một đao giải quyết Ba Đồ. Nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Tô Tử Hạo, nhanh chóng chạy đi tìm thái y.

Hắn là người sống duy nhất còn lại trong căn phòng trống, nhưng không khác gì đã chec.

Những mảnh ký ức từng chút một quay trở lại, ta nhìn Tô Tử Hạo, nhưng không dám đến gần.

Nghĩ kỹ một chút, ta gặp hắn cũng chỉ là tình cờ.

Hắn khi đó vẫn còn là hoàng tử. Bởi hoàng đế Đại Lương vừa băng hà, các hoàng tử tranh đấu hỗn loạn, hắn muốn né tránh thế cục nên mặc thường phục xuất hành, dọc đường không cẩn thận bị bọn cướp bắt đi. Lần đó ta dẫn quân trấn áp bọn cướp, nhưng lại coi hắn cũng là một tên cướp, suýt chút nữa cả người lần ngựa bị ta chem chec.

Phải mất một thời gian dài sau đó hắn mới thoát khỏi hiềm nghi, và bởi vì là lưu dân, không có nơi nào để đi nên đành ở lại trong quân doanh.

Khoảng thời gian đó quả thực là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Chỉ đáng tiếc là, sau khi hắn về nước, giẫm đạp lên thi the huynh đệ mình mà lên ngôi, mọi chuyện đều thay đổi.

Lưỡi kiếm của hắn chĩa thẳng vào quê hương ta.

Chàng thiếu niên lưu dân đơn thuần và nàng công chúa ngây thơ, tốt bụng đi tới bước đường đối chọi gay gắt ăn miếng trả miếng, trở thành những kẻ xa lạ nhất.

Thậm chí có đôi khi ta tự hỏi, giữa chúng ta còn lại gì?

Khi bị Ô Ni Cát Nhã cưỡng chế lấy miếng ngọc bội, hủy hoại khuôn mặt của ta, đầu độc cổ họng ta, ta lại nhớ đến hắn; khi đất nước ta thất thủ, ta mặc áo cưới dẫn quân chống lại kẻ thù, nhìn hắn xuất binh chặn ở biên giới, ta vẫn nhớ hắn; ta bị cuong hiep đến chec, ta vẫn hi vọng hắn có thể đến bên cạnh ta, bất chấp hận thù hai nước, bất chấp trách nhiệm sứ mệnh, ôm chặt lấy ta, nói với ta - "Ta tới rồi."

Đáng tiếc, chỉ mấy chữ giản đơn, nhưng đến khi chec ta vẫn chưa từng được nghe, cuối cùng biến thành chấp niệm khiến ta không thoát ra được.

Hết thảy cũng đã muộn, muộn mười năm rồi.

Lời của Ba Đồ không chỉ đả kích một người.

"Chị, chị trăm phương ngàn kế, phản bội quê hương, thay thế thân phận của ta, đến cuối cùng nhận lại được gì?" Ta quay đầu nhìn Ô Ni Cát Nhã hồi lâu vẫn đang đứng đó im lặng như tượng gỗ, khẽ cười một tiếng, không rõ là giễu cợt hay tiếc nuối.

Đôi mắt của Ô Ni Cát Nhã đỏ rực, má* tươi từ mắt chảy xuống, gần như che kín khuôn mặt nàng, đôi bàn tay gầy đét ôm lấy xương gò má đã vỡ, miệng lặp đi lặp lại: “Không, không, ta, ta mới là Ngô Hô Lặc! Là Nguyên An mà chàng yêu! Các ngươi, các ngươi cũng lừa gạt ta! đều lừa gạt ta!

"Trong tiếng Nhữ Lặc, Ô Ni Cát Nhã mang nghĩa là nước thánh, còn Ngô Hô Lặc lại tượng trưng cho cái chec." Ta thở dài, "đến cả tên họ và quê hương còn có thể vứt bỏ để theo đuổi tình yêu, chỉ có thể coi như hèn mọn, không xứng đáng được nhắc tới.”

"Không! Không phải thế! Chàng đã cứu ta! Người chàng yêu là ta!” Nàng ôm đầu, giống như không muốn nhớ lại ký ức về thân thế của mình, chỉ nhấn mạnh tình cảm đơn phương của nàng, "Chàng thuộc về ta! chàng chỉ có thể thuộc về ta!”

“Ngươi nhìn đi, nhìn đi,” nàng chỉ vào vết thương trên cổ, như muốn chứng minh điều gì đó với ta, “Sáu năm trước chàng mới biết ta đã chec, để tìm được thân thể ta, chàng đã đam ta một nhát. Sáu năm trước chàng đã đam ta, thậm chí, thậm chí còn hộc má*, nói nhất định sẽ tiêu diệt Nhữ Lặc Quốc để trả thù cho ta! Mỗi năm đến sinh thần của ta chàng còn tặng hoa cho ta nữa. Người chàng yêu là ta! Ta là Ngô Hô Lặc! “

Lời nàng nói chỉ toàn là những điều mâu thuẫn, đến cuối cùng thét lên một tiếng chói tai, rồi lại nức nở vì đã nhớ ra mọi chuyện.

Ta nhắm mắt, thở dài một hơi.

Trong trí nhớ của ta, người chị gái Thanh nữ này, luôn là kẻ kiêu ngạo không ai sánh bằng.

Địa vị tôn quý, người dân kính ngưỡng, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, từ khi nào lại lộ ra vẻ mặt như thế này?

Hèn mọn, như cỏ dại.

Thật đáng buồn.

Gò má dần hóa thành màn sương mù đen, tụ lại rồi vỡ tan ra. Ô Ni Cát Nhã nãy giờ lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên ngước mắt nhìn Tô Tử Hạo: “Đúng vậy, chàng là của ta, chàng là của ta! Không ai có thể cướp chàng đi được!”

Lời còn chưa dứt, âm khí đang dần tiêu tán xung quanh nàng trong nháy mắt tụ lại, giống như một kích cuối cùng, năm ngón tay biến thành móng vuốt, lao về phía Tô Tử Hạo.

Ta xoay người, gần như vô thức chắn trước mặt Tô Tử Hạo, không chút do dự, như thể đó là phản ứng tức thời.

Khoảnh khắc những móng tay nhọn xuyên qua lồng ngực, ta thậm chí còn không cảm nhận một chút đau đớn nào. Những luồng sáng rực rỡ bắn ra từ cơ thể ta, hòa lẫn với khói đen mờ mịt của nàng rồi dần dần tan biến.

Một vầng hào quang ấm áp bao lấy ta, trong mờ hồ, ta tựa như lại quay trở về ngày hôm đó.

Một ngày gió nhẹ mây bay, trời trong nắng ấm.

Ta ăn bánh ngọt hoa đào chàng mua, cười rất vui vẻ, chân thành khen ngợi: "Ngon quá! Bánh ngọt nào ở Đại Lương của chàng cũng ngon vậy sao?"

Chàng trai mỉm cười dịu dàng, tay cầm bó hoa, trong mắt như chứa cả ngàn sao lấp lánh, chăm chú nhìn ta: “Đúng thế, sinh thần lần này của nàng có chút ảm đạm. Những lần tới ta sẽ mua cho nàng thật nhiều bánh ngon.” Chàng lắc lắc bó hoa trong tay: “Còn cả hoa nữa, nhất định sẽ không thiếu.”

Ta chống tay nhìn chàng: "Chàng đùa đấy à. Hai nước đối đầu, sinh thần ta mỗi năm sao chàng ở đây được chứ?"

Chàng mỉm cười nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc: “Ta cưới nàng. Chỉ cần nàng trở thành vợ ta.”

Ta không khỏi ngây ngẩn cả người.

Rồi chàng nắm lấy tay ta, từ tốn nói: “Nàng không thích tên của mình, không lấy nó làm tước vị nữa. Ta đã nghĩ ra một cái tên phù hợp với nàng.” Chàng chớp mắt: “vĩnh viễn an bình, vậy lấy tên Nguyên An nhé, Công chúa Nguyên An, có được không?

Ta đỏ mặt rút tay lại, quay mặt qua chỗ khác, giận dỗi nói: “Chàng làm sao đoán được ý cha ta chứ?”

Chàng lại cười, hôn lên trán ta như đã hạ quyết tâm: “Tin tưởng ta.”

"Được rồi. Vậy thì theo tục lệ của Đại Lương chàng, chàng phải trải mười dặm hồng trang, mũ phượng đội đầu, một thứ cũng không được thiếu!"

"Được." Chàng cẩn trọng nắm tay ta, như thể đang ôm báu vật trân quý nhất trên đời.

Ánh sáng tản đi, hào quang bao bọc linh hồn ta cũng nhanh chóng tan biến, mang theo ký ức xưa cũ.

Hết thảy mọi thứ, hóa thành hư ảo.

Rốt cuộc, cả hai chúng ta đều thất hứa.

8.

"Ấy ấy! quỷ lão đại, sao bà lại giành rượu của ta ?!”

Ta chống tay lên hông bất mãn nhìn Mạnh bà thư thái ôm vò rượu dựa vào trên thành cầu.

Mạnh bà bắt chéo chân, một tay đưa về sau, khiêu khích nhìn ta: “Thất ThấT, khách tới rồi kìa.”

Ta quay đầu nhìn một cái, thấy một hàng dài hồn ma chờ uống canh Mạnh bà để đi đầu thai chuyển kiếp, bọn họ đang trố mắt nhìn hai hồn ma chúng ta đùa giỡn.

"Bà.., aizzz." Ta bất lực trước thái độ cà lơ phất phơ của bà ấy, nhưng vì có quá nhiều hồn ma phải chờ đã lâu nên ta chỉ đành thở dài cam chịu, bắt đầu phục vụ món canh lãng quên.

Đừng nhìn ta chân tay nhanh nhẹn khéo léo mà nghĩ ta là quỷ sai, thật ra ta chỉ là một hồn ma bình thường mà thôi.

Nghe nói sau hồi oán linh làm loạn, nếu Phạm đại ca không kịp thời có mặt ta đã hồn phi phách tán rồi.

Nhưng việc này vẫn để lại di chứng. Bởi vì linh hồn ta bị tổn hại nặng nề, ta không những quên sạch ký ức kiếp trước mà còn vĩnh viễn mất đi cơ hội đầu thai chuyển kiếp, đành ở lại âm giới, lại vốn thân thiết với Mạnh bà, ta liền xin làm chân chạy vặt, đứng trên cầu Nại Hà phát canh Mạnh bà giúp người ta đi đầu thai.

Nói ta không thể đầu thai chuyển thế, ta cũng không thấy tiếc nuối gì lắm.

Chẳng hiểu tại sao, nhưng ta luôn cảm thấy nhân gian đầy đau khổ, thà ở lại âm giới ngày ngày cãi nhau với quỷ sai, không có gì phiền não, thật là thảnh thơi.

Múc canh ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng tiễn hết được đám hồn ma này đi, ta ngồi xuống mép cầu, lại nhìn thấy thân ảnh ở đối diện.

Hắn có lẽ mới ngoài hai mươi, rất trẻ tuổi, bộ dáng ngọc thụ lâm phong. Ta ở cầu Nại Hà phát canh lâu như vậy hiếm khi thấy được.

Hắn cũng không biết mình đã đứng trên cầu bao lâu, không uống canh Mạnh Bà, không đầu thai, cũng không nói chuyện, cứ như vậy đứng trên cầu, giống như là đang chờ đợi gì đó.

Ta chép miệng: “Ta nghe Lục Phán nói, hắn tuy thân mang nợ má* nhưng thống nhất được thiên hạ, tránh chiến loạn khiến bách tính khốn khổ, cũng coi như công đức vô lượng, được đầu thai vào nhà tốt. Nhưng nếu cứ phí thời gian ở chỗ này, công đức cũng sẽ tiêu tan. Hắn rốt cuộc muốn cái gì vậy?”

Mạnh bà liếc ta một cái: “Nghe nói là đang chờ đợi một người con gái.”

"Chờ ai thế? Để cho một người như vậy cam tâm chờ đợi, chắc hẳn cô gái hắn chờ cũng thật hạnh phúc nhỉ?"

Mạnh bà cúi mắt nhìn ta, động tác ngừng lại một chút, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng lại quay đi, nhấp một ngụm rượu: “Ai biết được.”

“Ngày nào cũng có một hồn ma phí thời gian lảng vảng ở nơi này, lão già Diêm Vương kia biết được lại cằn nhằn cho xem.” Bà đưa cho ta một bát canh, “Đi đi, tới đưa cho hắn một bát.”

“Bà không tự đi được sao?”

“Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi.” Bà không kiên nhẫn đẩy đẩy người ta.

Ta không cưỡng lại được bà ấy, đành bước từng bước như con rùa đến trước mặt người kia. Ta cau mày suy tư chưa biết cách mở miệng thế nào, hồi lâu sau mới ngập ngừng nói: “Vị… công tử này?"

Thiếu niên quay đầu lại, thời điểm nhìn thấy ta, người run lên một chút, sau đó nở một nụ cười dịu dàng ấm áp: “Cô nương.”

“Ừ…” Ta mang canh đến cho hắn, không biết nên nói cái gì, “Đây, đi đầu thai phải uống canh Mạnh Bà.”

Hắn cười nhẹ, cúi mắt nhìn ta: "Ta chưa muốn đầu thai."

"Chuyện cũ đã là quá khứ rồi. Nhỡ đâu người mà ngươi chờ đợi đã đầu thai rồi thì sao? Kiếp sau các ngươi còn có cơ hội gặp lại mà." Ta khuyên hắn.

Hắn dừng một chút, nhìn ta có chút buồn bã, rồi nở một nụ cười khổ sở: "Có lẽ là vậy."

Thấy hắn lễ độ lịch thiệp, ta lại nhiều lời tựa như với người quen: “Thế nên mới nói, ngươi chờ nàng ở đây, là muốn nói gì đó với nàng sao?”

Hắn dịu dàng nhìn ta, như thể nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

Ta cảm thấy thú vị, không chịu rời đi, cũng không có lời gì muốn nói với nàng, cứ ở mãi chỗ này đau khổ chờ đợi, rốt cuộc là có âm mưu gì chứ.

Ta định nói thêm gì đó thì một cơn gió chợt thổi qua, hoa bỉ ngạn bên bờ Vong Xuyên chập chờn theo gió, hương hoa thoang thoảng bay lên, tỏa ra bốn phía. Ta khép đôi tay hứng lấy những cánh hoa bay, nhắm mắt lại.

Hắn đứng giữa làn gió thổi, giơ tay đón lấy một cánh hoa, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen, cúi mắt xuống, nhẹ nhàng vén tóc mai của ta: “Ta sao có thể không có lời gì muốn nói với nàng chứ?”

"Ta muốn nói là, ta tới rồi."

"Chỉ như vậy mà thôi."

[HẾT CHÍNH TRUYỆN]