Chương 2 - Công Chúa Nguyên An
CÔNG CHÚA NGUYÊN AN - Phần 2/5
__________________________________
3.
Người này mặc dù là đế vương cao quý, nhưng so với tưởng tượng của ta lại giản dị hơn rất nhiều.
Một mình cưỡi ngựa tới, rồi lại một mình phóng ngựa rời đi.
Ta lơ lửng bên cạnh hắn, xung quanh là bãi tha ma, là những con quạ đen và luồng âm khí nặng nề. Nếu không phải chính ta cũng tỏa âm khí, chắc ta cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Ta nhìn hắn mấy lần, lại càng thêm tò mò.
Đều nói nam nhân hoàng thất quần là áo lượt đều là bình hoa rỗng, ngoại trừ đầu óc có chút linh hoạt thì thể chất lại kém cỏi yếu ớt. Vị hoàng đế này chắc là một ngoại lệ.
Hắn cưỡi ngựa tựa hồ hết sức thành thạo, khớp bàn tay có vết chai mỏng, giống như thường xuyên sử dụng cung tên mà tạo thành.
Có chút tương tự với bàn tay chai sạn của ta.
Tĩnh An – Kinh thành Đại Lương cách bãi tha ma không xa, hắn ra roi thúc ngựa, một đường chạy không ngừng nghỉ, đến chiều ngày thứ ba đã về tới hoàng thành.
Ở bãi tha ma đã sớm nghe người ta nói, Tĩnh An phồn hoa nhộn nhịp, người bán kẻ mua tấp nập, trăm họ đủ đầy an nhàn sung túc, nay tận mắt chứng kiến, đúng là danh xứng với thực.
Trời xanh mây trắng, rặng liễu soi bóng dưới làn nước trong veo, có đám đông náo nhiệt hò hét, có thiếu gia áo trắng quạt gấp thong dong, có cô gái e ấp dáng vẻ yêu kiều.
Ta chưa từng được thấy cảnh tượng như thế bao giờ, tò mò nhìn đông nhìn tây, khi tỉnh táo lại, thoắt cái không thấy bóng dáng người đó đâu nữa.
Dù là hồn ma có một tầng bảo hộ nhưng cũng không thể đứng dưới ánh nắng mặt trời quá lâu. Ta nhìn xung quanh một lúc mới kiếm được hắn đang đứng trước một cửa tiệm bán bánh ngọt.
Chủ tiệm thấy hắn đến tựa như đã thành quen, chủ động mở lời mỉm cười chào hỏi: “Ồ ngài lại tới. Gần đây tiệm có một số loại bánh mới, ngài muốn nếm thử một chút không?”
Hắn nhạt nhẽo cười đáp: “Không cần”
Ông chủ cũng không nói nhiều, lấy chiếc bánh hình quả đào trong tủ ra cho hắn, lại cằn nhằn: “Bánh ngọt này bán nhiều năm như vậy rồi, người ngoài cũng đã sớm chán ngấy, dần dần không còn ai ăn nữa, chỉ có ngài là một lòng một dạ với nó.”
Hắn nhận lấy, hạ mắt nhìn những chấm đỏ tươi trên miếng bánh ngọt, đôi mắt chợt ánh lên vẻ dịu dàng, giọng điệu cũng mềm mại hơn: “Cũng không phải ta, là vợ ta thích nó.”
Ông chủ ngẩn ra, ngược lại là lần đầu tiên nghe vị khách quen cũ nói tới chuyện nhà, thuận miệng nói: “Bánh ngọt này chẳng mấy người mua, ta chưa từng thấy vị phu nhân nào tới mua nó cả.”
Nói xong, ông chủ cũng phát giác rằng mình lỗ mãng.
Vị khách nhân này vừa nhìn đã biết là nhà giàu sang, có phu nhân nhà giàu nào lại chạy khắp nơi mua bánh ngọt chứ, hắn thật lắm mồm.
Nhưng vị khách nhân này cũng không trách tội, hắn cẩn thận cột dải băng trên túi bánh ngọt, giọng điệu bình tĩnh, gần như không nghe ra chút cảm xúc nào trong đó, chỉ thoáng ngập ngừng ở cuối câu: “Ngươi chắc chắn chưa từng thấy qua, vì nàng đã … qua đời nhiều năm rồi.”
Chủ tiệm vô cùng bối rối, vắt óc không biết trả lời lại thế nào, chỉ đành trơ mắt nhìn vị khách đi xa.
Phu nhân của hoàng đế, không phải là Hiếu Hiến Hoàng hậu đã qua đời nhiều năm trước sao? Ta chép miệng một cái, một đầu thắc mắc mà theo sau hắn.
Vốn chẳng mấy hứng thú với những chuyện này, nhưng sau khi góa phụ kia xác định ta là công chúa hòa thân, ta liền đi hỏi rất nhiều quỷ sai khác.
Bọn họ nói, vị Hiếu Hiến Hoàng hậu này chính là trưởng Công chúa Nguyên An, mười năm trước tròn mười chín tuổi gả sang Đại Lương hòa thân, cùng Hoàng đến Đại Lương ân ái mặn nồng. Ta và công chúa Nguyên An, tuổi tác không đồng nhất.
Dù sao lúc chec ta ước chừng chỉ mới mười mấy tuổi thôi.
Mải suy nghĩ, ta chợt nhận ra hắn đã tiến vào cổng thành.
Thay hoàng bào, đội mũ quan, đeo ngọc bội, đợi hắn bước ra, nào còn bộ dáng có phần ôn nhu lúc đứng trước cửa tiệm bánh ngọt, thay vào đó là sự thờ ơ lạnh lùng thường thấy của bậc đế vương, nắm giữ sinh mệnh người trong thiên hạ.
Nghe nói từ lúc lên ngôi đến nay, hắn cai trị đất nước bằng cường quyền, bằng vũ lực, thuộc hạ phía sau không thiếu thủ đoạn tàn khốc, không người nào dám làm trái.
Trên đường hành cung, ai nấy diện kiến thánh nhan đều phải cúi lạy, không dám ngẩng đầu lên. Hoàng quyền to lớn, đối với ma quỷ như ta cũng có ảnh hưởng gì đâu?
Đợi hắn đi xa, ta đứng cạnh hai thị nữ nghe họ xì xào bàn tán chuyện bát quái.
“Bệ hạ lại đi đâu vậy nhỉ?” Thị nữ đeo trâm bạc nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói.
“Đoán chừng là, mỗi năm một lần, chắc lại đến chỗ đó.” Thị nữ cài trâm đính ngọc trai trả lời, vừa đau lòng vừa tiếc hận thở dài: “Mỗi lần đến sinh thần Hiếu Hiến hoàng hậu, bệ hạ lại đến Phật đường cầu phúc. Đáng tiếc sáu năm trước Hoàng hậu đã qua đời, chỉ còn lại một mình Bệ hạ.”
Dứt lời, nàng lại ao ước nói: “Đời này không thiếu đàn ông bội bạc, chung tình như Bệ hạ được mấy người. Nếu ta có thể…”
Thị nữ cài trâm bạc giả vờ đánh nàng một cái: “Nghĩ vớ vẩn cái gì? Bệ hạ ngoại trừ Hoàng hậu không nạp thêm ai làm phi tử, lời này để người khác nghe được cẩn thận rơi đầu.”
“Biết rồi biết rồi tỷ tỷ tốt của ta....” Hai người vui vẻ rời đi.
Nếu là đến Phật đường… Hoàng đế này bị loạn phương hướng à? Sao lại chạy đến bãi tha ma chứ?
Ta đứng ở giữa hoàng cung, giương mắt nhìn bầu trời phía trên, dù là dưới cái nắng như thiêu đốt nhưng ta lại không thấy khó chịu.
Người thường không thể nhìn thấy, nhưng ta có thể nhận ra được, toàn bộ cung điện này được bao bọc trong một tầng âm khí nhàn nhạt.
Giống như là oán khí.
Đây không phải là chuyện gì tốt.
Ta theo dấu vết hắn di chuyển đến tẩm điện, còn chưa thấy bóng dáng đâu đã nghe thanh âm lãnh đạm sau song cửa truyền ra: “Tìm thấy Nhữ Lặc Quốc chủ rồi sao?”
Một âm thanh xa lạ khác đáp lời: “Bẩm đã tìm được nơi hắn ẩn náu, đã phái người đến trước rồi.”
Ta xuyên qua vách tường, nhìn người kia ngồi trên long ỷ, lật qua lật lại mấy trang tấu chương, khẽ nâng bút: “Mấy kẻ người Nhữ Lặc trong nhà giam, giữ lại cũng chẳng ích gì, ngươi giải quyết đi.”
Giọng điệu nhàn nhã, như thể trà dư tửu hậu đàm luận về thời tiết.
Thẩm vệ kia khom người hành lễ, không hỏi thêm điều gì: “Vâng”
Rồi hắn nhìn thấy bánh ngọt trong tay, đầu bút thoáng dừng một lát: “Lưu lại mẫu thân của Ô Ni Cát Nhã, sau này sẽ có chỗ dùng đến.”
Ô Ni Cát Nhã?
Ta đứng ở trong góc, lần đầu tiên cảm thấy mất đi trí nhớ thật bất tiện.
Thẩm vệ rút lui, ta nhìn hắn im lặng trong chốc lát, mở miệng gọi thị nữ: “Phượng nghi cung cứ dựa theo quy cách cũ mà làm.”
Phượng nghi cung – hành cung của Tiên Hoàng hậu.
Ta nghe nói Hoàng đế Đại Lương đặc biệt xây cất lăng mộ cho Hiếu Hiến Hoàng hậu, nhưng vì thời gian xây cất kéo dài hơn dự kiến, linh cữu của Hiếu Hiến Hoàng hậu hiện vẫn nằm trong Phượng nghi cung, do người có chuyên môn tận tâm chăm sóc hàng ngày.
Trăm miệng đều nói Hoàng đế vô cùng yêu Hoàng hậu, đến mức giữ nàng bên cạnh không cho nàng rời đi.
Nhưng lúc ta nghe đến đó, luôn cảm thấy có chút quái lạ, không để cho thi the được chôn cất, đây là loại tình yêu gì?
Nhìn thị nữ rời đi, ta bỗng nhiên muốn đến xem nàng.
Có lẽ, linh hồn của vị Hoàng hậu này còn chưa đi xa.
Đợi tới lúc ta rời khỏi, thấy hắn giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng trong tầm mắt ta chỉ thấy bóng đen mờ nhạt phản chiếu trong ánh mắt hắn, ngưng lại giữa hàng lông mày rậm hóa thành phiền muộn không rõ ràng.
Ngọc bội bên thắt lưng hắn mơ hồ có khắc một con số, hình như đã cũ, dưới ánh sáng không thể nhìn rõ, chỉ thấy được phía dưới ngọc bội treo một viên châu có khắc một chữ.
“Hạo”
Ta lúc này mới mơ hồ nhớ tới, Hoàng đế Đại Lương hình như tên là Tô Tử Hạo.
Nhớ tới tên hắn, những hình ảnh rải rác lại hiện lên trong đầu, nhưng trôi qua quá nhanh, ta không kịp nắm bắt.
Khung cảnh tươi sáng bao trùm, ánh nắng trong trẻo chiếu rọi lên tán cây.
Ta nghĩ Tô Tử Hạo quả là một cái tên thật hay.
Chỉ là không rõ tại sao, ta lại không quá vui vẻ.
4.
Thị nữ bước đi thật nhanh, chẳng mấy chốc đã vòng qua bức tường hiếm người qua lại, hồi lâu mới tiến đến cửa sau Phượng nghi cung, đẩy cửa đi vào.
Không biết có phải vì đặt thi the nàng ấy mà âm khí ở Phượng nghi cung đặc biệt nồng đậm, mang theo mấy phần oán khí, đúng là không phải nơi tốt đẹp gì.
Ta do dự ở cửa một lúc, tự mình chuẩn bị tinh thần, lúc sau mới bay theo vào.
Phượng Nghi cung không hổ danh là nơi ở của Hoàng hậu, rường cột chạm trổ, kỳ hoa dị thảo, mỗi bước đi là một cảnh sắc.
Dù là lúc này không có ai ở đây, nhưng cũng không hề có cảm giác suy tàn, chỉ có vài tỳ nữ đang dọn dẹp.
Nhìn thấy thị nữ kia bước vào, tất cả đều dừng việc ở tay, hành lễ với nàng ta: “Thỉnh an cô cô.”
Thị nữ gật đầu rồi vẫy tay ra dấu cho họ tiếp tục. Nàng ta bước lên bậc thang, rút chìa khóa mở ổ khóa đồng dày nặng.
Ta đi trước một bước, xuyên qua bức tường vào phía trong, đập vào mắt là bức bình phong vô lớn, nhưng lập tức khiến ta chú ý không phải độ tinh xảo của hoa văn trên đó, mà là … vết má* đỏ sậm cực kỳ chói mắt.
Ta lơ lửng trôi về phía đó, cúi đầu xuống nhìn.
Đó là một dấu tay đẫm má* không hoàn chỉnh, theo năm tháng, đầu ngón tay trên bức bình phong có vết xước, như thể có ai đó đột nhiên lắm lấy để ổn định thân mình. Trên mặt đất cũng có vài giọt má* còn sót lại xác minh suy đoán của ta.
Thị nữ có vẻ đã quen với dấu tay này, vượt qua nó rồi từ trong tay áo móc ra món đồ gì đó.
Ta đứng dậy, lướt qua bóng nàng ta, liền thấy cỗ quan tài đặt giữa chính điện.
Toàn thân quan tài làm bằng gỗ lim, bốn góc dát vàng và nạm đầy trang sức quý giá, có thể nói là cực kỳ xa hoa.
Quan tài được bao quanh bởi rất nhiều ngọn nến trắng, giờ đã cháy hết, sáp nến rơi xuống khắp sàn.
Phía trước quan tài là một ban thờ, ngoài một số đồ cúng bằng vàng, còn có một tấm bài vị, bên trên khắc đại tự trang trọng – Đại Lương Hiếu Hiến Hoàng hậu Lặc Tư Thị chi vị.
Lặc Tư à… hình như là hoàng tộc Nhữ Lặc Quốc.
Ta định bước tới nhìn kỹ hơn thì chợt thấy thị nữ kia tiến lên, thẳng tay đẩy nắp quan tài ra.
Ta hít một hơi khí lạnh.
Đương nhiên, nếu như ta còn tức giận.
Căn bản hồn ma như ta không thể ngửi thấy mùi gì trong không khí, nhưng ta dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, cái ở trong đó là thi cốt sáu năm tuổi, mùi của nó hẳn nhiên chẳng thể khiến người ta dễ chịu được.
Thế nhưng thị nữ không có vẻ gì là không khỏe cả.
Nàng ta từ tốn lấy vật từ trong tay áo ra nhẹ nhàng đặt vào cỗ quan tài, lại nhẹ nhàng thắp lên ngọn nến gần quan tài nhất, nhìn ánh nến hắt lên cỗ quan tài, nhje thở dài một hơi.
Nàng chắp tay trước ngực, nhỏ giọng nói: “Nương nương, sinh thần vui vẻ, mong người yên nghỉ!”
Ta to gan nhìn vào trong quan tài, phát hiện trong đó không có bộ thi cốt nào cả, chỉ có một đống đồ trang sức quý giá tinh xảo, ở giữa có một kiện áo cưới đỏ rực, nhưng mép vải đã cũ nát, bám đầy bụi và cả má* khô, đặc biệt viền áo gần như đã biến mất, chỉ còn lại vài mảnh vải rách.
Bên cạnh kiện áo cưới, còn có một bó hoa dại không tên.
Nến trắng và hoa, chẳng khác gì một lễ tế bái người chec.
Mong người.. yên nghỉ?
Ta liếc nhìn thị nữ đang làm theo lệnh Tô Tử Hạo một chút.
Này không giống như dáng vẻ yên nghỉ.
Ở bãi tha ma ta từng nghe người già Nhữ Lặc Quốc kể, bởi vì mẹ đẻ nàng địa vị thấp kém mà từ nhỏ công chúa Nguyên An đã không được sủng ái, tuy là ấu nữ, nhưng so với chị gái nàng là công chúa Vĩnh Đức mà nói, nàng ở trong cung tựa hồ trong suốt không tồn tại.
Mẹ đẻ mất sớm, không có phong hào. Không ai quan tâm, không người ngó ngàng, chẳng khác nào cỏ dại mặc người dẫm đạp.
Sau này lớn lên, nàng bị ném tới quân doanh, mặc kệ sống chec, mãi đến lúc bị Đại Lương chỉ điểm gọi tên, mới vội vàng bị người ta khoác cho cái mũ công chúa Nguyên An, bị mẫu quốc ném tới Đại Lương như quân cờ mặc cả.
Có điều cũng may mắn được sủng ái, sống tốt được mấy năm.
Đáng tiếc, sống không được bao lâu.
Ta ở Phượng Nghi cung nhẹ nhàng lượn một vòng.
Kỳ thực kể từ lúc bước chân vào Phượng nghi cung tới nay, toàn bộ cung điện này mang tới cho ta một cảm giác quỷ dị.
Hoa lệ, rộng lớn thênh thang, cơ hồ khắp nơi đều có thể nhìn thấy đế vương đối với vị hoàng hậu này có bao nhiêu sủng ái, nhưng chẳng hiểu vì sao, tổng thể lại khiến cho ta cảm nhận được mùi vị của lãnh đạm xa cách.
Thậm chí ta còn cảm thấy, công chúa Nguyên An ở trong tòa cung điện này, giống như một con chim hoàng yến, xa hoa lãng phí cực điểm, nhưng cũng vĩnh viễn là đồ chơi mau vui trong tay kẻ khác.
Huống chi, ngoài miệng nói yêu thương, giờ còn không phải đến cả thi cốt cũng không cánh mà bay rồi sao?
Trước ánh nến thăm thẳm, thị nữ nhắm mắt lẩm bẩm nói: “Nương nương trên trời có linh thiêng.. chớ trách Bệ hạ.”
Ta bất đắc dĩ lắc đầu, ngay lúc chuẩn bị ra ngoài, ánh nến chợt lóe lên, trong bóng tối bất chợt xuất hiện một bóng đen.
Thân hình yểu điệu, hình như là nữ tử, nhưng khuôn mặt bị tầng âm khí dày đặc che lấp, không nhìn rõ dung mạo.
Giờ khắc này, nàng đứng trong bóng tối, toàn thân u ám, dưới ánh nến mờ ảo đôi môi đỏ mọng cứ như đang mỉm cười, nhìn thẳng vào quan tài trước mắt.
Gió lạnh thổi qua, toàn thân ta cứng ngắc không dám cử động.
Thứ này không phải hồn ma thường thấy, mà là… một oán linh!
Oán niệm sâu nặng, khó có thể siêu độ, lưu lại Tử vong chi địa, không phân biệt mà trả thù mọi thứ.
Vài năm trước, ở bãi tha mã cũng xuất hiện một oán linh, nó không chỉ nuốt chửng một lượng lớn hồn ma mà còn dùng nhiều thủ đoạn khác nhau khiến bách tính chec bất đắc kỳ tử hàng loạt, chỉ đến khi Phạm đại ca mang theo quỷ sai đến mới đánh tan được nó.
Loại oán linh này, ta không dám khiêu khích.
Ta tranh thủ lết từng chút một đến sát bức tường mà không gây ra động tĩnh, nỗ lực tránh để nàng chú ý mà rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng không ngờ, ánh nến lay động phiêu diêu, oán linh vừa rồi còn ở nơi xa giờ đã đứng ngay trước mặt.
Trong chớp mắt nàng dùng đôi bàn tay với móng dài sắc nhọn bóp chặt lấy cổ ta, hốc mắt đen mơ hồ không thấy rõ, nhưng phảng phất có một đôi mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm vào ta không chớp.
Rõ ràng ta đã chẳng còn hơi thở, thế nhưng vẫn cảm nhận được một loại nghẹt thở vô lực.
Nàng nhìn ta chăm chú, một lúc sau khóe miệng nhếch lên, nứt ra một rãnh xem như là độ cong, lộ ra hàm răng nhuốm má* “Là ngươi à…”
Từ vết thương trên cần cổ, âm khí tràn ra dày đặc, tay nàng cũng dần siết chặt, thanh âm bỗng nhiên sắc bén, mang theo oán hận thống thiết, cơ hồ muốn xé rách toàn bộ linh hồn ta: “Tiện nhân! Ả tiện nhân này! Ngươi lại vẫn dám xuất hiện trước mặt ta ?!!!”
Cảm giác nghẹt thở tựa như từ cuống họng lan ra toàn thân, bị oán khí ăn mòn, thế giới trước mắt ta dần tối sầm lại, tưởng như hồn phách sẽ lập tức tiêu tan.