Chương 1 - Công Chúa Nguyên An

CÔNG CHÚA NGUYÊN AN - Phần 1/5

_______________________________________

Tác giả: 泽如时雨

Đề cử: Thời Khanh

Edit: Bể cá 3m

Ảnh: pinterest https://truyenne.net/sinh.

Nói đúng hơn, nàng ấy đang lẩm bẩm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi hồi còn sống, kiểu như đếm những bãi tè của con trai mình khi nó còn nhỏ. Ta nghe tai trái lại ra tai phải, cặm cụi đếm mấy khúc xương nguoi trên mặt đất.

Mãi đến khi ta đếm đến chín mươi hai, nàng ấy mới có phản ứng, liếc mắt nhìn ta: "Viền vàng khảm ngọc như ngươi, sao lại bị chôn ở nơi địa ngục này?"

Ta kéo ống tay chiếc áo cưới rộng quá mức của mình, chạm phải ngọc bội ở thắt lưng vang lên tiếng leng keng: “Ai biết được,” ta nghiêm túc nghĩ: “Chắc là một gia đình giàu có nào đó kết minh hôn?”

Nàng tặc lưỡi một cái, dùng cơ thể trong suốt của mình đi vòng quanh người ta: “Không đâu, cả thiên hạ này có ai to gan đến mức dám dùng chỉ vàng thêu hình phượng hoàng lên áo cưới chứ.”

Ta nhún vai, chẳng mấy quan tâm.

Lúc tỉnh dậy ta đã thấy bản thân ở bãi tha ma này rồi, không còn ký ức, cũng không nhớ nổi mình là ai.

Hỏi quỷ sai thì chúng bảo không nhớ tên thì không cách nào tra sổ Sinh tử, cũng không thể mang ta đi. Và cũng bởi vì chấp niệm của ta quá nặng nề, không thể rời xa khỏi nơi chôn cất.

Điều này đúng là không thể giải thích nổi, ta không nhớ bất cứ điều gì, làm sao mà nhớ được chấp niệm của bản thân, ngần ấy năm trôi qua, ta phải tận mắt nhìn cơ thể mình thối rữa từng chút một, biến thành xương trắng, bị gió cát vùi dưới lớp đất vàng.

Nhưng sau ngần ấy năm, ta đã suy nghĩ thông suốt rồi. Chuyện cũ rốt cuộc cũng đã qua, hồn ma như ta cũng chẳng thể rời khỏi nơi này, nhớ ra tên mình thì có ích gì? Hàng ngày nhìn những hồn ma đến rồi đi khỏi bãi tha ma, lắng nghe câu chuyện của họ, chẳng phải thú vị hơn sao.

Cứ thế cho đến khi, ta gặp hồn ma nữ đầy lòng kiếu kỳ, khao khát tìm tòi mãnh liệt này.

Dường như không hề có ý định từ bỏ, nàng nhìn trái nhìn phải, ngó tới ngó lui, hồi lâu sau liền kết luận: "Cô gái này, ngươi là công chúa phải không?"

“À.” Ta bình tĩnh đáp lại.

Nàng ấy đặc biệt không hài lòng với thái độ của ta, như thể ta đang nghi ngờ năng lực của nàng vậy: “Ta nói ngươi nghe, dáng vẻ thô ráp của miếng ngọc bội trên người ngươi trông giống kiểu dáng ở Nhữ Lặc Quốc, aizz, ngươi không phải là công chúa hòa thân đấy chứ?"

"Hả?" Tay ta xuyên thẳng qua đầu thi the chec không nhắm mắt của nàng, âm cuối hơi nâng cao miễn cưỡng biểu đạt sự tôn trọng của mình với nỗ lực suy đoán của nàng.

Trước khi bị quỷ sai mang đi, nàng còn thỏa mãn nói: “Công chúa đến Đại Lương ta hòa thân, mấy năm trước quả thực có một người, đứng hàng thứ bảy, hình như tên là Nguyên An công chúa."

Thế là ta trở thành Nguyên An công chúa trong miệng nàng, nghe nàng mắng nhiếc sa sả ba canh giờ trước khi hài lòng rời đi.

Cũng chẳng trách được nàng. Ta nghe mấy hồn ma kể, Nhữ Lặc Quốc là đất nước do nhiều dân tộc du mục hợp lại mà thành, thường xuyên ăn miếng trả miếng với Đại Lương ở Trung Nguyên, hai bên chiến tranh loạn lạc triền miên, có điều mấy năm trước đã bị Hoàng đế Đại Lương hủy diệt.

Bãi tha ma nằm chính ở biên giới Nhữ - Lương hồi trước, nói người dân ở biên cảnh Đại Lương căm hận người Nhữ Lặc Quốc đến tận xương tủy cũng không quá lời.

Nhưng mà, ta chẳng hứng thú mấy với cuộc sống trước đó của mình, trái lại còn tò mò với thi the của nàng ấy hơn.

Trước khi góa phụ ra đi, cứ luôn cảm thấy cái chec của nàng thật thê thảm, bị kẻ khác chat đầu rồi ném vào đây.

Chưa thấy ai thảm như nàng.

Ta thở dài nhìn trời.

Thi the của ta bị kẻ khác rạch nat mặt, bị xẻ thành nhiều mảnh trước khi bị ném vào bãi tha ma này.

Khi còn sống, chắc ta còn bị căm ghét nhiều hơn cả nàng.

2.

Cái bãi tha ma này náo nhiệt thật đấy.

Nhưng tiền đề là, nó chỉ dành cho ma thôi.

Bãi tha ma có quá nhiều người chec, cho nên quỷ sai chỉ cần ngồi xổm ở đây, cứ theo sổ Sinh tử mà chờ đợi, khi hồn ma đến rồi thì lấy dây kéo trói họ vào rồi một đường kéo đi theo.

Cứ thế mãi, quỷ sai tụ tập ngày một đông, còn cùng nhau mở cả yến tiệc ở đây luôn.

Còn ta thì say sưa uống rượu chè chén trong đó.

Chắc vì xuất thân ở Nhữ Lặc Quốc, ta có thể uống rượu, còn uống được rất nhiều, hết cả vại rượu là chuyện nhỏ.

Và còn một lý do nữa, không con ma nào dám cướp đồ uống của ta.

Không phải vì rượu có mùi khó chịu, chỉ là rượu này là do chính tay Mạnh bà pha. Kể từ khi bà ấy không cẩn thận lỡ tay pha vào một ít canh Mạnh Bà, xóa mất ký ức của tất cả quỷ sai, thì chỉ còn ta là người duy nhất dám uống nó.

Mạnh Bà và ta quan hệ khá tốt. Tỷ như hiện tại bà đang ngồi cạnh ta nức nở: "Huhuhu Tam Tam đứa ngốc này, sao số mệnh của chúng ta lại khốn khổ thế chứ."

Câu được câu chăng rồi bật khóc.

Ta cầm vại rượu trên tay, thực sự không chịu nổi chất giọng pha tạp của bà ấy: “Bà muốn khóc thì cứ khóc, đừng có mắng ta”.

Những hồn ma quen thuộc với ta đều gọi ta là Tam Tam, chỉ vì trên miếng ngọc của ta có khắc một số ba, kêu đi kêu lại, thành quen miệng.

Ta đẩy Mạnh Bà đang định lau nước mũi vào áo ta ra, nói: “Buông tay, ta nghe quỷ sai nói bộ áo cưới này ở nhân gian quý giá lắm.”

Mạnh Bà không hài lòng nấc lên: "Váy áo trên Thiên cung có bộ nào mà không quý hơn của ngươi. Mà dù sao bộ áo cưới này của ngươi ta cũng không thèm để vào mắt."

“Thế cũng không được.” Ta đá Mạnh Bà ra rồi bịt tai lại trước khi tiếng khóc của bà ấy lọt vào tai.

Ta nghe quỷ sai nói Mạnh bà từng là một nữ tiên trên Thiên Cung, thậm chí từng có mối tình lãng mạn cùng Nguyệt lão trẻ đẹp. Thế nhưng sau đó nàng lại phạm phải tội, bị giáng xuống nhân gian trở thành “lão bà xấu xa dẫn đường hồn ma quên đi ký ức". Nguyệt lão kia thấy thế liền bo bo giữ mình không cần nàng nữa.

Đúng là, thần tiên cũng chẳng tốt đẹp gì hơn người phàm.

Giữa lúc ma quỷ đang trò chuyện vui vẻ, Mạnh bà thì khóc lóc đau thương, bất chợt ta thoáng thấy một bóng người ở phía xa.

Đúng thế, một người, còn sống nhăn, cái loại mà có thể phơi mình dưới ánh nắng mặt trời ấy.

Kẻ nào mất não lại chạy đến nơi quỷ quái này vào giữa đêm thế?

Ta không phải là người duy nhất bối rối, tất cả những hồn ma gần như đều bay tới nhìn mặt người đó.

Đôi mắt mơ màng vì say rượu của ta nhìn người ấy chăm chú. Ấy, hóa ra vẫn là người quen.

Sáu năm qua, con người này đều đặn mỗi năm lại đến một lần.

Ta gần như đã chứng kiến hắn chuyển mình từ một thanh niên trẻ trung với nét mặt sáng sủa trở thành một người đàn ông trung niên với những nếp nhăn quanh mắt.

Hắn thực sự là một người kỳ lạ. Bốn năm sau khi ta qua đời, cũng là lần đầu hắn đến, hình như muốn tìm kiếm cái gì đó, đi tới đi lui khắp bãi tha ma này mấy lần.

Có lẽ là không tìm được.

Lại mấy năm kế tiếp, hắn dường như đã rút ra kinh nghiệm, đưa nhiều người đến giúp hắn đào trong khi hắn chỉ đứng quan sát từ cách đó không xa.

Những người này đều ăn mặc rách rưới, mặt đầy vết má*. Bọn họ có già có trẻ, có đàn ông có phụ nữ, cuối cùng cũng đào ra được rất nhiều thứ tốt, chẳng hạn như miếng ngọc bội có khắc số ba của ta.

Bảo hắn không muốn thì hắn lại rung run giữ miếng ngọc trên tay, bảo hắn muốn, nhưng hắn lại ném nó xuống đất cho vỡ tan thành từng mảnh.

Thật là mâu thuẫn.

Sau này, hắn hình như muốn tìm thi thể của ta, có điều đó chỉ còn là những mảnh cơ thể bị xẻ nhỏ. Ngần ấy năm trôi qua rồi, tìm được mảnh vụn cũng đã là may mắn.

Hắn nhìn hố đen hồi lâu, dùng giọng điệu thản nhiên bình tĩnh nói: "Chec thật sạch sẽ."

Lúc đó, ta thực sự không thích hắn chút nào.

Lùi lại một bước, cứ cho là hắn thật sự đang tìm ta, vậy thì ta không giec cha mẹ hắn, cớ gì hắn lại vì cái chết của ta mà vui mừng như vậy?

Ấy, cũng không đúng. Lúc còn sống ta khiến người khinh kẻ ghét, nhỡ chính ta đã giec họ thì sao?

Về sau, ta chứng kiến hắn hàng năm luôn đến đây vào đúng một ngày, luôn là ban đêm, không có ai, chỉ yên lặng đứng đó không nói gì.

Ta nghĩ hắn chính là bị điên rồi, năm nào cũng tìm đến bãi tha ma.

Có điều chuyện này đối với ta cũng có chút tác dụng, ít nhất hắn vừa đến ta liền biết, lại một năm nữa đã trôi qua rồi.

Mạnh bà lau mắt lau mũi, nhìn chằm chằm người đàn ông: "Trông thật quen mắt. Hắn từng đến đây rồi à?" Bà giật lấy vò rượu trong tay ta nhấp một ngụm rượu, rồi lại nhìn sâu thêm, “âm khí lại nặng hơn rồi.”

Ta hơi choáng váng, hiếm có khi không giành lại vại rượu từ tay bà.

Âm khí nặng nề không phải là điều gì tốt. Âm khí tăng lên chỉ có thể chứng tỏ tuổi thọ của người đó không còn nhiều nữa.

Ấy, hắn chec rồi, lấy ai làm người tính giờ cho ta đây?

Ta rất đau buồn, lại càng sầu hơn khi nghe Mạnh Bà khóc như chọc tiết lợn “huhuhuhuhuhuu mẹ ơi!"

Phạm Vô Cứu Phạm đại ca, tục gọi là Hắc vô thường, đi tới rồi nói: "Có vẻ như lúc còn sống ngươi và hắn có chút quan hệ, nếu chẳng còn sống bao lâu nữa, hay là ngươi nhân cơ hội này cắt đứt chấp niệm trong lòng xem sao.”

Thấy ta nhìn mình, hắn khó hiểu nhướng mày: “Phạm đại ca có thể cho ngươi một tầng bảo hộ, bảo đảm ngươi có thể rời khỏi nơi này đi chu du khắp thế gian trong vòng một tháng mà linh hồn vẫn còn nguyên vẹn.”

Ta xoay cổ tay, rất nghiêm túc nhìn hắn: “Vậy mà huynh không cho ta biết sớm.”

Phạm Vô Cứu sợ ta đánh hắn, vô thức ôm đầu cười lạnh: "Khốn kiếp, còn không phải là... ta quên..."

Phạm Vô Cứu mắc chứng mất trí nhớ tuổi già nhiều năm rồi. Sau khi ta đánh hắn một cái ta cũng lờ mờ mà hiểu được.

Ngây ngốc ở chỗ này mười năm, ta cũng thấy chán, dứt khoát bước đến cạnh người kia, định đi cùng người đó.

Trước khi đi, ta nhìn lại, hỏi một câu mà ta để trong lòng đã nhiều năm: “Phạm đại ca, tại sao chỗ này có những linh hồn chấp niệm không sâu, thế nhưng vẫn không cách nào rời đi, chỉ có thể chờ các huynh đến?"

Phạm Vô Cứu liếc nhìn người đàn ông: “Đó là bởi vì vùng phụ cận vừa cho xây một Phật đường, đặc biệt dùng để trấn áp tà ma.”

Thấy ta sửng sốt, hắn nói thêm: "Chính người đàn ông này đã cho xây dựng nó. Hắn là Hoàng đế Đại Lương ở nhân gian.”

Từ lâu ta đã biết thân phận của hắn tôn quý, hoa văn phục sức trên quần áo nói với ta hắn không giàu thì sang, không phú thì quý, nói hắn là Hoàng đế cũng coi như hiểu được.

Chỉ là ta không biết, hắn hận ta như vậy.