Chương 6 - Con Trai À Chào Nhé!
Con trai à chào nhé !
————————
*Tên do editor tự đặt
Tác giả: 紫罗兰
Edit: Tam Tỉ Muội
————————
Đọc từ từ thôi mn ơi 😂 không là hết đó 🫣
11.
Con đường lên khe núi đầy những khúc quanh ngoằn ngoèo, cuối cùng tôi phải ngồi máy kéo để lên thôn đó.
Lâm Triệu sống trong một khoản sân nhỏ tồi tàn, có hai gian nhà trệt.
Lúc tôi đến thì thằng bé không có nhà, chỉ có ông nội gầy yếu đang nằm trong gian nhà chính.
Ông nội Lâm khó chịu nhắm mắt lại, cổ họng phát ra một âm thanh khàn khàn.
Nội dung trong bức thư kiếp trước tôi nhận được, có nhắc đến ông nội Lâm đang mắc phải một căn bệnh phổi hiếm gặp, xem ra quả thật rất nghiêm trọng.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại mấy lần và nhớ đến một người bạn sinh viên học nghành y mà tôi quen biết hồi học tiến sĩ, hiện tại cậu ấy đang là một bác sĩ chuyên khoa tại bệnh viện trung tâm thành phố.
Bệnh phổi hiếm gặp là lĩnh vực nghiên cứu của cậu ấy, cách đây mấy ngày tôi có thấy cậu ấy đang tìm các bệnh nhân bị bệnh phổi để thử thuốc thử nghiệm lâm sàng.
Hay là đưa ông nội Lâm đến đó, nhỡ đâu có thể có được 1 suất.
“ Chào cô, xin hỏi cô là...?”
Phía sau tôi vang lên một giọng nói khàn khàn của thiếu niên, tôi quay người lại thì nhìn thấy Lâm Triệu.
Thằng bé cao gầy trông có vẻ trắng trẻo, chững chạc, điềm đạm không đúng tuổi.
Trên mặt thằng bé có vài vết đen và ít bụi trên quần áo.
“ Cô là Hiệp Vân.”
Tôi mỉm cười và gật đầu lịch sự với thằng bé.
Giây phút nghe thấy tên tôi, tôi thấy Lâm Triệu có vẻ hoảng sợ.
Đầu tiên là ngạc nhiên, vui mừng, sau đó là cảm thấy áy náy vô cùng...
“ Cô Vân, cháu xin lỗi, cháu...”
Lâm Triệu cúi thấp đầu xuống, mấy sợi tóc xõa xuống che đi đôi mắt đỏ hoe của thằng bé.
Lúc đến đây tôi đã hỏi người trong thôn qua về tình hình của thằng bé, tháng trước ông nội Lâm ngã bệnh chưa lâu, Lâm Triệu đã bỏ học.
Thằng bé đã đến bãi rác và cửa hàng sửa chữa ô tô của thị trấn để làm công kiếm tiền chữa bệnh cho ông nội.
Nếu không phải bị ép đến con đường này, thì kiếp trước thằng bé cũng sẽ không tìm đến tôi để hỏi mượn tiền.
Thằng bé là một đứa bé có lương tâm.
Thấy tôi không nói gì, thằng bé liền lo lắng rót cho tôi một cốc nước nóng.
“ Lâm Triệu, chuyển đến thành phố học đi, ông nội cũng sẽ đi cùng cháu.”
Tôi mỉm cười dịu dàng để xoa dịu tâm trạng của thằng bé.
Tôi đã xem qua điểm của thằng bé từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, thật sự thành tích rất xuất sắc.
Dựa trên các bài giới thiệu tôi đã đọc nó trên các báo tạp chí và tài chính ở kiếp trước, trong đó viết thằng bé có chỉ số IQ rất cao và là một thiên tài toán học hiếm có.
Thằng bé chưa qua đào tạo bồi dưỡng, nhưng thậm chí thằng bé còn giỏi hơn cả Lục Viễn.
Nếu ông trời đã cho tôi cơ hội được sống lại, thì tôi cũng sẽ cho thằng bé cơ hội.
“ Cháu cảm ơn cô Vân nhiều, nhưng làm phiền đến cô rồi, cháu... cháu không có tiền ạ.”
Ánh đèn trong nhà ảm đảm, áp lực của cuộc sống đè nặng lên đôi vai của thằng bé.
Lâm Triệu từ chối lòng tốt của tôi, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Tôi đứng dậy đi đến trước mặt thằng bé, nghiêm túc đưa ra bản hợp đồng:
“ Cháu đang nghĩ gì thế? Toàn bộ số tiền cô chi cho việc học tập và chữa bệnh cho ông nội sẽ là khoản vay. Cháu hãy ký vào bản hợp đồng này và sẽ hoàn trả khoản vay đó sau khi cháu tốt nghiệp và đi làm.”
Nói xong, Lâm Triệu ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt của thằng bé đầy vẻ khó tin.
“ Nhưng mà...”
“ Cháu không tự tin vào bản thân và mắt nhìn người của cô sao?”
Thằng bé liếm môi, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại im lặng.
Một lúc lâu sau, thằng bé mới khẽ gật đầu, sau đó dùng ống tay áo lau nước mắt.
“ Con cảm ơn cô Vân nhiều ạ, số tiền này con nhất định sẽ trả lại cô gấp mười, gấp trăm lần ạ!”
Khuôn mặt Lâm Triệu tràn đầy quyết tâm, trong mắt lóe lên một tia sánh chói.
Tôi như nhìn thấy bóng dáng của cậu doanh nhân trẻ đầy nghị lực và xuất sắc của kiếp trước.
Sau khi liên lạc với bạn học làm việc ở bệnh viện trung ương, cậu ấy đã sắp xếp một nơi để cho ông nội Lâm được điều thử nghiệm lâm sàng.
Khi chúng tôi rời thôn, Lâm Bình, con trai của trưởng thôn cũng nhiệt tình đến giúp đỡ.
Lâm Bình dáng người cao 1m9, có vẻ ngoài lực lưỡng, tướng mạo hơi hung ác, nhưng là người rất giản dị và trung thực.
Tôi nghe nói anh ấy vừa đi lính về, nảy ra một ý tưởng hay:
“ Anh có muốn một công việc lương cao không? Làm một số công việc liên quan đến chân tay.”
“ Tôi muốn, đó là công việc gì? Thứ tôi không thiếu nhất chính là thể lực, cô cứ nói đi.”
“ Tôi muốn anh bảo vệ tôi.”
...