Chương 7 - Con Trai À Chào Nhé!
Con trai à chào nhé !
————————
*Tên do editor tự đặt
Tác giả: 紫罗兰
Edit: Tam Tỉ Muội - Yun Ying
————————
Nay cảm ơn Yun Ying trong team đã hỗ trợ để đẩy nhanh tiến độ ạ 🥳🥳🥳
12
Ông nội Lâm nhanh chóng được đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố để điều trị, Lâm Triệu cũng được tôi sắp xếp học ở trong một trường nội trú trọng điểm của thành phố.
Lâm Bình làm tài xế, đưa tôi trở về biệt thự phía đông thành.
Còn chưa kịp xuống xe, từ xa liền thấy ba người họ Lục chặn ở giao lộ phía trước.
“Nhanh nhạy lên chút nhé, đến lúc phát huy tác dụng của vệ sĩ rồi.”
Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay rắn chắc của Lâm Bình rồi xuống xe trước.
Kể từ khi biết được căn nhà cũ bị phá hủy, mỗi ngày bà Lục mang theo con trai cùng cháu trai ngồi xổm gây sự trước ngã tư gần biệt thự của tôi.
Bên môi giới bất động sản không thể liên lạc được với tôi lại trở ngại vì họ là người thân của tôi nên cũng không toàn lực xua đuổi họ đi được. Nhìn thấy tôi quay lại, người quản lý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đồ khốn kiếp, mày dám chiếm nhà của lão Lục chúng tao, tao đánh chết mày!"
“Trả tiền đền bù đây cho chúng tao, bằng không tao sẽ kiện chết mày.”
Bà Lục vốn đang ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm, nhìn thấy tôi lập tức đứng dậy xông tới, đưa tay ra muốn đánh tôi.
Chỉ một ánh mắt, Lâm Bình cao lớn uy nghiêm đã đứng trước mặt tôi.
Anh ta nhìn hung dữ và mạnh mẽ đến nỗi khiến bà Lục lập tức sợ hãi lùi lại vài bước và trốn sau lưng Lục Minh Thành.
Lục Minh Thành sắc mặt khó coi, lấy điếu thuốc ở trên miệng xuống giẫm lên:
"Hiệp Vân, căn nhà cũ ở ngoại ô là do tổ tiên Lục gia chúng tôi để lại, là tổ trạch, lúc chúng ta ly hôn, tôi thật hồ đồ mới mang ra, giờ nghĩ lại tôi thấy có lỗi với tổ tiên của mình."
“Xem lại nhiều năm tình cảm vợ chồng giữa chúng ta , tôi dùng căn hộ rộng 80m2 ở trung tâm thành phố kia cùng cô đổi, chúng ta hôm nay cùng đi làm thủ tục.”
Lục Minh Thành chắc chắn rằng tôi làm nội trợ đã nhiều năm, đầu óc không sáng suốt nữa.
Anh ta cố gắng lấy lại căn nhà từ tay tôi bằng cách đưa ra những điều kiện vô cùng “hấp dẫn”
Nghe vậy, tôi cho anh ta cái liếc mắt trắng, khoanh tay đối mặt với anh ta:
"Lục Minh Thành, đầu óc anh chắc không phải bị nước vào chứ? Đưa cho tôi một căn nhà trị giá 1,5 triệu tệ, đổi lấy một căn nhà có phí bồi thường giá 80 triệu tệ?"
“Ngôi nhà cũ là của tôi, Hiệp Vân, đừng ép tôi dùng thủ đoạn hợp pháp để lấy lại.”
Thấy tôi không bị lừa, Lục Minh Thành lập tức thẹn quá hoá giận uy hiếp nói.
Tôi gật đầu, lấy giấy tờ ly hôn trong túi ra ném thẳng vào mặt anh ta.
“Đi kiện đi, nhìn cho rõ đây là chữ ký của chính anh, quyền sở hữu ngôi nhà cũ hoàn toàn thuộc về tôi. Còn nữa, chúng ta đã ly hôn rồi, tiền đền bù nửa xu cũng không quan hệ với anh.”
Trang giấy rơi lả tả trên đất, phía trên giấy trắng mực đen rõ ràng.
Trước mặt mọi người bị mất mặt, Lục Minh Thành lập tức á khẩu không nói lên lời, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Ngược lại một bên bà Lục vội vã xông lên đem thỏa thuận ly hôn xé tan thành từng mảnh, vừa xé vừa cười to:
“Ha ha ha ha ha, ta xé rách cái này xem mày cò gì có thể chứng minh!”
“....”
Tôi sững người tại chỗ, lắc đầu không nói nên lời:
"Đây là bản phô tô, nếu thích xé bà có thể xé bao nhiêu tùy thích, nếu không đủ chỗ tôi còn có nữa."
Tốt hay xấu lời nói đều đã nói hết, tôi ra hiệu cho ban quản lý đuổi nhà họ Lục ra ngoài vì tội tự tiện xâm phạm vào nhà dân.
Khi tôi mua Biệt thự ở thành Đông này, điều tôi nhìn trúng ngay từ đầu là các biện pháp an ninh tuyệt vời ở đây.
Quả nhiên, đội an ninh nhanh chóng có mặt tại hiện trường.
Tôi quay người bỏ đi không chút do dự, nhưng con trai tôi, người nãy giờ im lặng quan sát, cũng đi theo tôi.
Trước khi đến cổng chính, tôi đã giơ tay ngăn nó lại.
“Còn chuyện gì sao?”
“Con muốn về nhà!”
Lục Viễn đang định đi vào, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị vệ sĩ đẩy ra ngoài. Tôi nhíu mày nhìn nó với vẻ khó hiểu:
"Đây là nhà của tôi."
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mau cho con vào đi, con muốn xem giường của con! Con muốn ngủ cái giường lớn nhất!"
Vừa nói, Lục Viễn vừa vươn cổ, kinh ngạc nhìn vẻ ngoài của biệt thự qua lan can.
Khi nhìn tôi, ánh mắt nó không còn hung hãn nữa mà tràn đầy khao khát và mơ ước.
“Lục Viễn, tôi không phải mẹ cậu. Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, cậu quên rồi sao?”
“....”
Trước vẻ mặt lạnh lùng của tôi, Lục Viễn muộn màng nhớ lại lời “giận dữ” nó từng nói với tôi.
Nó kinh ngạc sững sờ tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, nó đột nhiên duỗi bàn tay gầy gò có chút đỏ từ trong ống tay áo ra, trầm giọng nói:
“Mẹ ơi, ở nhà bố ngày nào con phải rửa bát cả. Mẹ xem này, tay con rửa đến tróc cả da, con không thể đọc hay viết bài tập về nhà được.”
Con trai dáng dấp giống tôi, thanh tú nhu thuận, một khi bán thảm cũng thật làm người ta có chút không đành lòng.
Loại mánh khoé này nếu là lúc trước tôi tất nhiên sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ ……
Tôi chợt nhớ ra rằng con trai tôi chưa bao giờ làm bất cứ công việc nhà nào trong suốt những năm qua.
Mùa đông năm ngoái, tay tôi tê cóng, không rửa bát được, đành dùng tiền tiêu vặt dỗ dành con trai giúp đỡ mấy ngày. Nhưng cũng giống như hôm nay, nó vào phòng bếp mấy giây sau, rửa tay xong liền giả vờ bị rách da tay không có cách nào đụng nước được.
Để không làm chậm trễ việc đọc và viết bài tập về nhà của nó, tôi vẫn cắn răng rửa sạch. Kết quả bị nứt da nhiễm trùng chảy mủ suýt phải nhập viện vì nhiễm trùng.
Nghĩ đến đây, tôi vô tình bẻ một cành cây cảnh cạnh cửa.
Lục Viễn bối rối nhìn động tác của tôi, giây tiếp theo, tôi dùng toàn lực đánh mạnh vào lòng bàn tay nó mấy cái.
"A...!"
Nó đau kêu thành tiếng, trong mắt tràn đầy oán hận.
Bà Lục còn chưa bị đuổi ra xa lập tức hung ác tới, đau lòng lật xem bàn tay cháu trai.
Lúc ngẩng đầu nhìn tôi mặt mũi bà ta tràn đầy oán độc:
"Đồ chết tiệt, mày không được chết tử tế, dám động đến cháu trai yêu quý của tao! Tao đánh chết mày!"
"Bảo vệ."
Bà ta chưa kịp giơ tay lên đã bị nhân viên bảo vệ đuổi theo mang đi.
Lần này cùng bị đuổi đi còn có Lục Viễn.
A, rửa bát?
Bà Lục thương đứa cháu trai này như thế, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, làm sao có thể để nó rửa bát kia chứ.
Bất quá là khổ nhục kế mà thôi.
Chỉ tiếc, đối với tôi nó không còn tác dụng nữa.
…