Chương 5 - Con Trai À Chào Nhé!
Con trai à chào nhé !
————————
*Tên do editor tự đặt
Tác giả: 紫罗兰
Edit: Tam Tỉ Muội
09.
Lúc về đến nhà, tôi mới phát hiện ra toàn bộ quần áo, giày dép của mình đã bị ném ra ngoài cửa và ổ khóa đã được thay mới.
Con trai tôi mở cửa ra với vẻ mặt lạnh lùng, châm chọc nói:
“ Nghe nói bố con không cần mẹ nữa?”
“ Ừ, mẹ và bố con ly hôn rồi.”
Tôi về nhà là muốn thu dọn đồ đạc của mình, sau này cũng bớt đi một ít việc.
Trong số rất nhiều thứ bị ném ra ngoài, tôi chỉ cầm đi những giấy tờ quan trọng.
Lúc tôi chuẩn bị quay người rời đi thì con trai tôi liền tức giận giữ tay tôi lại:
“ Mẹ cần nhà mà không cần con sao?”
“ Ừ.”
Vốn dĩ tôi muốn giấu chuyện này với Lục Viễn, đợi thằng bé thi xong đại học mới nói với nó.
Nhưng không ngờ tới Lục Minh Thành lại không hề giấu diếm mà đã nói thẳng chuyện này cho thằng bé biết, có lẽ anh ta đã nói không ít những lời không hay về tôi với thằng bé.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của tôi, sự căm hận trong mắt của Lục Viễn càng lớn:
“ Ý của mẹ là nhà cửa còn quan trọng hơn cả con cái? Vậy là, mẹ đã tính xong hết cả rồi đúng không?”
“ Mẹ suốt ngày giả vờ làm một người bạn tri kỷ cùng con học hành, nhưng thực tế là đang theo dõi, kiểm soát con!”
“ Mẹ đã dùng con làm con bài để mặc cả, tống tiền, muốn hưởng quyền lợi từ bố con trong thời gian hai người làm thủ tục ly hôn. Mẹ không phải là người! Mẹ căn bản không xứng làm mẹ con!”
“...”
Tôi bị Lục Viễn nói cho không nói nên lời, sửng sốt một lát.
Tôi vốn dĩ muốn mắng nó ngày đêm coi thường sự nỗ lực của tôi, đồng thời cũng muốn giải thích cho nó hiểu, tôi và Lục Minh Thành ly hôn là do anh ta lừa dối tôi.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chán ghét và không tin tưởng của nó đối với tôi, trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ bất lực.
“ Con cũng không xứng làm con của mẹ.”
“ Được, kể từ hôm nay, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ! Không còn liên quan gì đến nhau, sau này tôi không muốn gặp lại bà nữa!”
Lục Viễn gầm lên giận dữ, dường như nó đã bị tôi làm cho tổn thương.
Nhưng tôi quá hiểu con của mình, nên tôi có thể dễ dàng nhìn thấy sự phấn khích ẩn chứa sâu trong mắt nó.
Nó cảm thấy vui vẻ vì sau khi tôi rời đi, sẽ không còn quản nó nữa, cũng sẽ không có ai ngăn cản nó theo đuổi tình yêu.
“ Tốt nhất là con hãy nhớ rõ những gì con đã nói với mẹ ngày hôm nay.”
Tôi mỉm cười, rồi quay người rời đi.
10.
Sau khi bị “ đuổi” ra khỏi nhà, tôi đã dùng số tiền đầu tư kiếm được để thuê tạm một căn hộ ở trung tâm thành phố, và đăng ký sim điện thoại phụ.
Vào ngày chính sách giải phóng mặt bằng vào diện quy hoạch được đưa ra, tôi đã nhanh chóng đến văn phòng của nhà nước để ký hợp đồng và nhận 80 nghìn vạn tệ.
“ Cô Vân, cô có chắc mình muốn trả hết một lúc cả hai căn biệt thự này không?”
“ Vâng, hai nghìn năm trăm vạn tệ đúng không? Tôi muốn quẹt thẻ!”
Tiền vẫn chưa kịp cầm nóng tay, tôi đã mua hai căn biệt thự ở ngoại ô với giá rẻ ở phía Đông và phía Nam thành phố.
Sau này tôi sẽ ở căn phía Đông thành phố, nơi đó yên tĩnh, thoải mái, và đầy đủ tiện nghi, điều quan trọng nhất là an ninh rất tốt.
Còn căn còn lại nằm trong một dự án của chính phủ và sẽ được mở rộng phát triển vào năm tới.
Theo trí nhớ của tôi, thì phía Nam của thành phố sẽ nhanh chóng trở nên sầm uất trong vòng hai đến ba năm nữa, và giá nhà đất cũng sẽ tăng vọt lên nhiều lần.
Đây là hai khoản đầu tư nhất định sẽ có lãi.
Đồng thời, để tránh bị nhà họ Lục quấy rối, tôi đã lập tức mua vé tàu lên miền núi tìm Lâm Triệu.
Ở đó tín hiệu không tốt, sẽ chẳng có ai có thể tìm ra tôi cả, vừa hay là một nơi tĩnh để tôi ở đó một thời gian.
...