Chương 10 - Con Trai À Chào Nhé!

Con trai à chào nhé !

————————

*Tên do editor tự đặt

Tác giả: 紫罗兰

Edit: Tam Tỉ Muội - Yun Ying

16

Tôi không ngờ là ngày hôm đó trong điện thoại bà Lục không lừa tôi.

Đột nhiên có một ngày, bạn gái của con trai tôi, Thẩm Khê một mình hẹn tôi ra ngoài gặp mặt.

Vừa ngồi xuống cô ta đã trực tiếp ném một tờ báo cáo xét nghiệm mang thai trước mặt tôi.

Trong quán ăn, cô ta một bên hừng hực khí thế uống bia, một bên không quên bàn điều kiện với tôi:

"Tôi biết dì nhất định sẽ không đồng ý cho tôi cùng Lục Viễn ở bên nhau, cho tôi 100 vạn, tôi liền phá bỏ đứa bé rồi sẽ rời đi."

"Dì chắc cũng không muốn nhìn thấy cảnh con trai mình sa đọa giống như tôi, nhân sinh bị hủy diệt hoàn toàn đâu nhỉ."

Cô ta bắt chéo chân rồi cười ngặt nghẽo, nói tới Lục Viễn như nhắc tới một con chó bị xích cổ vậy.

Từ rất lâu về trước tôi đã nhờ người điều tra cô gái này rồi.

Thường xuyên bắt nạt người khác ở trường, khiến bạn học phải nhảy lầu tự tử nên bị cho nghỉ học, lang thang đầu đường xó chợ thu phí bảo kê và sảy thai nhiều lần.

Đối mặt với ánh mắt chắc chắn của cô ta, tôi bình tĩnh lắc đầu.

Lấy tương lai của Lục Viễn uy hiếp tôi ư, vô dụng thôi.

"Tôi chúc phúc cho hai người, hai đứa đúng thật là một cặp hợp đôi vừa lứa."

"Cái gì?"

Thẩm Khê sửng sốt một hồi lâu, chần chờ hỏi lại thêm một lần nữa.

Tôi bình tĩnh nhấp một ngụm trà và nhìn thẳng vào mắt cô ấy:

"Không cần lãng phí sức lực chỗ tôi làm gì, cô sẽ không nhận được một xu nào đâu."

"Từ lâu tôi đã không còn quan tâm đến Lục Viễn nữa, cô thích làm gì thì làm."

"Chúc hai người các ngươi chân ái vĩnh hằng, đừng giống như thuốc cao da chó quấn lấy tôi mãi không buông nữa."

Thấy tôi không chịu cho tiền, Thẩm Khê tức giận bỏ đi.

Chỉ là trước khi đi cô ta còn buông những lời cay nghiệt:

"Bà đừng hối hận, chúng ta cùng chờ xem!"

17

Ngày thứ hai vừa tới công ty, Tiết Nghiên sắc mặt khó coi cầm điện thoại vội vã tới tìm tôi.

Cô giận dữ mở điện thoại vào phòng phát sóng trực tiếp.

Trong video, Thẩm Khê nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, mái tóc nhuộm bù xù đã chuyển sang màu đen tuyền, gầy gò, yếu đuối, trông vô cùng mong manh và đáng thương.

Bên cạnh cô là Lục Viễn, khuôn mặt tràn đầy đau khổ và hốc hác.

Ống kính máy quay thì đang tập trung vào mẹ chồng cũ của tôi, bà Lục.

Bà lão quỳ xuống đất, nước mắt chảy dài trên mặt, vừa khóc lóc, vừa kể lể:

"Chính là người phụ nữ này, Hiểu Vân, đã hại chết đứa chắt đáng thương của ta!"

"Cô ta đã khống chế cháu trai Tiểu Viễn của tôi trong nhiều năm, dùng nó làm lá bài để ép buộc ly hôn với con trai tôi, cưỡng bức chiếm giữ nhà tổ trạch của tổ tiên họ Lục chúng tôi!"

Diễn xuất của bà ta vô cùng chân thực, trông bà giống như một bà mẹ chồng bị cô con dâu độc ác bắt nạt.

Không ít người xem tin tưởng lời nói của bà ta, lòng đầy căm phẫn theo sát bà chửi mắng tôi.

Thấy phòng phát sóng trực tiếp càng lúc càng nóng, con trai tôi nhẹ nhàng vòng tay qua vai Thẩm Khê, động viên cô mạnh dạn nói ra sự thật.

Thẩm Hi trong mắt tràn đầy nước mắt, nức nở nói:

“Dì Diệp không đồng ý cho tôi và Lục Viễn ở bên nhau nên ép tôi phá thai.”

"Tôi không có cách nào khác, đứa trẻ sinh ra nếu không được chúc phúc lớn lên vào thế giới này cũng sẽ không được hạnh phúc."

Thu liễm tính tình, Thẩm Khê mặt hướng lên trên trông cực kỳ mỏng manh vô hại, nói chuyện cũng có sức tin phục hơn nhiều.

Lời này vừa nói ra, khán giả trong phòng phát sóng lập tức nổ tung, một số bày tỏ thiện tâm và biểu thị quyết tâm phải tìm ra kẻ ác, moi ra thông tin của tôi.

Chỉ có một tài khoản nhỏ vừa mới đăng ký, vẫn luôn thay tôi giải thích, nhưng lại bị mọi người mắng xối xả rồi bị cấm phát ngôn.

Tôi nhận ra đó là tài khoản của Lâm Triệu nên ngay lập tức gửi tin nhắn bảo cậu ấy đừng lo lắng.

Sau khi rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, tôi bình tĩnh ngồi trên ghế văn phòng làm việc.

"Không có việc gì, tiếp tục làm việc thôi."

"Tức chết tớ quá. Hiểu Vân, tớ có quen mấy luật sư rất giỏi, tớ hiện tại lập tức liên hệ với họ!"

Tính khí Tiết Nghiên tức giận và nóng nảy, cô bắt đầu gọi điện thoại liên tục trong khi tiếng đôi giày cao gót của cô ấy vang lạch cạch trên sàn.

Tôi yên tâm tiếp tục xử lý công việc.

18

Nhà họ Lục tiếp tục ở phòng phát sóng trực tiếp khóc lóc bán thảm mỗi ngày, phòng phát sóng trực tiếp của họ ngày càng trở nên phổ biến.

Họ nhân cơ hội kiếm được nhiều tiền từ việc bán hàng hóa của mình còn làm như lơ đãng để lộ ra thông tin của tôi.

Mọi chuyện ngày càng trở nên nóng hơn, công ty chúng tôi cũng bị đẩy lên sóng gió.

Nhiều đối tác lần lượt gọi điện hỏi thăm nhưng đều được tôi trấn an nên tạm thời ổn định.

Đội ngũ pháp lý do Tiết Nghiên thuê đang bận rộn thu thập chứng cứ và chuẩn bị chống trả.

Khi họ phát sóng trực tiếp lần nữa, tôi đã mang theo luật sư của mình tiến vào đến bệnh viện.

"Hiểu Vân, sao cô còn dám tới đây!"

Trước ống kính Bà Lục trở nên lịch sự và thôi mắng tôi.

Bà ấy đang khóc, lau nước mắt và ngăn tôi lại bằng đôi tay run rẩy.

"Bà đi ra ngoài, nơi này không hoan nghênh bà đến."

Lục Viễn như nhìn thấy kẻ địch của mình, đứng trước mặt tôi với vẻ mặt u ám.

Tôi chớp mắt, cách hai người đang ngăn ở giữa, nhìn Thẩm Khê người đang kiêu ngạo nằm trên giường bệnh.

Nếu đây là những gì cô ấy nói "chúng ta cùng chờ xem" thì xin lỗi nó thực sự rất bình thường.

Trùng hợp hôm nay Lục Minh thành cũng tại bệnh viện, anh ta đang cầm điện thoại di động hướng vào mặt tôi.

Tôi sửa sang tóc, bình tĩnh xem đủ loại bình luận chửi rủa tôi của đám cư dân mạng.

Luật sư sau lưng tôi không ngừng Screenshots màn hình để lưu giữ lại chứng cứ.

"Hiểu Vân, cô mang luật sư đến đây là muốn làm gì ? Muốn đánh trả sao?"

"Nếu cô còn có lương tâm thì nhanh chóng trả lại căn nhà cũ mà cô đã lừa gạt của tôi đi."

"Hơn chục năm vợ chồng ít nhiều cũng có chút tình cảm, tôi sẽ thay mặt cô giải thích với mọi người để trên mạng họ bớt chửi bới cô hơn."

Lục Minh Thành nhạy bén cảm thấy có điều gì đó không ổn muốn đánh đòn phủ đầu,nên chủ động ngăn cản lời tôi nói.

Tôi lặng lẽ nhìn người đàn ông đã ở bên tôi hơn mười năm, nhân cách giờ đã thối rữa đến mức hôi hám, rỉ mủ và bốc mùi, trước mặt tôi còn đang đóng kịch ra vẻ thiện lương.

Mãi cho đến khi anh ta nói xong, tôi mới thong thả lấy điện thoại từ trong túi ra và bấm mở phát ghi âm với nụ cười trên môi.

"Tôi biết dì nhất định không đồng ý cho tôi cùng Lục Viễn ở bên nhau, cho tôi 100 vạn, tôi liền phá bỏ đứa bé rồi sẽ rời đi."

"Dì chắc cũng không muốn nhìn thấy con trai mình sa đọa giống như tôi, nhân sinh bị hủy diệt hoàn toàn đâu nhỉ."

“....”.

Bên trong phát ra lời nói vừa hung hăng, vừa ngang ngược càn rỡ của Thẩm Khê, cả đám người cùng nhau thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Lục Viễn, nó nhìn bạn gái của mình đang hoảng loạn trên giường với vẻ mặt không thể tin nổi.

Lúc này tôi mới giả bộ đau lòng ung dung nhàn nhã mở miệng:

“Tôi không đưa tiền cho cô ấy, tất cả đều là vì nghĩ cho đứa trẻ trong bụng cô ấy a!”

Trên giường bệnh Thẩm Khê sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn tỏ vẻ đáng thương giảo biện:

"Lục Viễn, bởi vì dì chậm chạp không đồng ý cho chúng mình ở bên nhau, em nhất thời nản chí ngã lòng nên mới nói như vậy …"

Lục Viễn trong lòng có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của tôi , tâm lý phản nghịch của nó lại bắt đầu phát tác.

Hắn gật gật đầu,thì thầm những lời an ủi nhẹ nhàng.

"Khê Khê, tôi tin tưởng em, mẹ tôi- bà ấy có dục vọng khống chế cực mạnh, am hiểu nhất đối với người khác PUA, những điều này đều không phải là lỗi của em."

Bên cạnh còn diễn kịch vở kịch yêu mà bị chia cắt, khóc đến sắp hôn mê, bà Lục lại thừa cơ chạy đến nắm lấy tôi khóc rống:

"Đều là lỗi của cô, Hiểu Vân. Nếu cô không có thành kiến với tiểu Khê, sớm tiếp nhận tiểu Khê, con bé đã không phải khổ sở như vậy, chắt của ta cũng sẽ không sao! Trả lại chắt trai đây cho ta!"

Bà ta không chịu buông tha, đem hướng gió đang thay đổi trên phát sóng trực tiếp kéo trở về.

Đám người trên mạng trong nháy mắt lại bắt đầu chỉ trích tôi.

Doanh số bán sản phẩm trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt, Lục Minh thành suýt chút không kềm được cười ra tiếng.

Thấy bầu không khí đã đẩy lên cao đủ rồi, tôi mới lấy từ trong túi đựng tài liệu ra một xấp ảnh, dùng sức hắng giọng một cái.

"Chắt trai ngược lại có khả năng là chắt trai, nhưng tiếc là không phải chắt trai của Lục gia các ngươi rồi."

"Cô có ý gì?"

Bà Lục đang lau nước mắt phút chốc dừng lại, ngập ngừng nhận lấy xấp ảnh từ tay tôi.

Phía trên là hình ảnh một tên xã hội đen tóc vàng cùng Thẩm Khê đi phá thai. Cả hai ôm hôn nhau và cư xử rất thân mật.

Ngay cả giấy đồng ý phá thai của Thẩm Khê cũng có chữ ký của một người đàn ông xa lạ.

Bà Lục bao tuổi rồi, ăn muối so với tôi ăn cơm còn nhiều hơn, nhất thời hiểu được ngay, mặt bà ta tím tái.

Đợi lấy lại tinh thần, bà ta bỗng nhiên vọt tới giường bệnh bên cạnh, dùng sức túm lấy tóc Thẩm Khê kéo xuống đất.

"Đồ khốn nạn, mày dám lừa gạt tao! Tao đánh chết mày!"

"Bà nội, bà làm gì vậy? Đừng làm tổn thương Thẩm Khê!"

Móng tay của bà già sắc bén, cào mạnh vào mặt Thần Khê, cào đến mức khiến Thẩm Khê ngã xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ.

Thấy thế Lục Viễn đau lòng vội vàng đi lên che chở cô ấy.

"Con còn che chở cho nó làm gì, đứa nhỏ trong bụng con nhỏ khốn nạn này cũng không phải là của con đâu, nó ở bên ngoài còn cặp kè với thằng khác nữa, con có biết hay không?"

Một xấp ảnh lớn được đẩy vào tay Lục Viễn, nó run rẩy lật từng bức ảnh một ra xem, sắc mặt dần dần trắng bệch.

Luật sư phía sau tôi đúng lúc bước tới, nghiêm túc tuyên bố với ba người họ Lục và Thẩm Khê.

"Thay mặt cô Diệp, chúng tôi sẽ khởi kiện các vị vì tội vu khống, tung tin đồn nhảm làm tổn hại danh dự nhân phẩm của cô ấy. Trong ngày hôm nay, thư của luật sư sẽ được gửi cho các vị. Xin hãy chú ý nhận giấy triệu tập của tòa án."

Phòng bệnh mới rồi còn ồn ào nhốn nháo, thoáng chốc lâm vào tĩnh mịch.

Mọi người mắt lớn mắt nhỏ nhìn tôi, hoàn toàn là bộ dáng bị đánh đến trở tay không kịp.

Sau nhiều lần đảo ngược, độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp cao chưa từng có, đứng đầu bảng xếp hạng.

Cả đám người đều nói vở kịch gia đình luân lí thật là đặc sắc, nhiều người bắt đầu chửi rủa sau khi phát hiện ra mình bị lừa.

Lục Minh Thành tuyệt vọng tắt chương trình phát sóng trực tiếp, phát hiện liên kết bán hàng đã bị xóa, phần phụ trợ chứa đầy đơn xin trả lại.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi dữ tợn, tôi chỉ mỉm cười nhún vai rồi bỏ đi.

Sau lưng tiếng chửi rủa bén nhọn của bà Lục vang lên lần nữa, còn ẩn ẩn xen lẫn tiếng khóc tiếng cầu xin của cô gái, nhưng rất nhanh tất cả đều bị ngăn cách ở trong phòng bệnh.

Đến cổng bệnh viện, tôi tình cờ gặp Triệu Tĩnh đang vội vã chạy tới.

Nhận ra tôi đang đánh giá cô ấy, Triệu Tĩnh cảnh giác bảo vệ bụng dưới của cô ấy.

Tôi lắc đầu không nói gì mà lên xe.

Tôi cùng cô ta, khoản nợ này, ngày sau chậm rãi tính đi.

….