Chương 11 - Con Trai À Chào Nhé!
Con trai à chào nhé !
————————
*Tên do editor tự đặt
Tác giả: 紫罗兰
Edit: Tam Tỉ Muội - Yun Ying
Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng bộ truyện này🥰 Cái kết có thể quá nhanh và không kịch tính như chúng ta mong đợi nhưng đây là một câu chuyện đáng suy ngẫm về cách nuôi dạy con ❤️
19
Công việc kinh doanh của công ty phát triển không ngừng, tôi mỗi ngày hết sức chuyên chú tập trung vào công việc.
Buổi tối, sau một bữa tiệc xã giao khi tôi trở về biệt thự, chỉ thấy Lục Viễn thân hình gầy gò quỳ gối trước cổng chính.
Thấy tôi xuất hiện, nó bắt đầu thừa nhận sai lầm của mình với vẻ mặt đau khổ:
"Mẹ, con biết sai rồi, mẹ tha thứ con đi, về sau con nhất định nghe lời mẹ nói."
Tôi nhếch miệng, mỉm cười, nhìn xuống nó:
"Đừng gọi tao là mẹ, không phải mày có mẹ mới rồi sao?"
Biết tôi đang nói đến Triệu Tĩnh, Lục Viễn lập tức tức giận lên án phàn nàn:
"Triệu Tĩnh không phải là mẹ của con! Bà ấy đang mang thai, muốn để nhà của ba cho đứa con trong bụng bà ấy... Mẹ, con chỉ còn có mẹ thôi."
Vừa nói, khóe mắt nó vừa đỏ hoe rồi nó bắt đầu khóc lóc trong đau đớn.
Tôi thờ ơ và bình thản thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc của nó.
Sau khi sống lại, tôi nhận ra rằng nhà họ Lục, già trẻ lớn bé đều là những kẻ cực kỳ ích kỷ.
Chỉ cần tôi hơi mềm lòng một chút xíu thôi, bọn họ sẽ nhân cơ hội đó mà hung hăng cắn tôi thật mạnh chờ đến khi tôi bị ép khô giá trị mới bỏ qua.
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi càng lúc càng lạnh lùng, chán ghét đi vòng qua nó:
"Diễn đủ chưa? Diễn chưa đủ thì về nhà mày mà diễn tiếp. Mày không còn mẹ, nhưng mày chẳng phải vẫn có một người ba tốt hay sao? Về tìm ông ta diễn tiếp đi."
"Bà...!"
Sau khi bị vạch trần, Lục Viễn thẹn quá hóa giận lập tức đứng dậy đẩy tôi một cái.
Không ngờ tới nó sẽ bất ngờ động thủ, tôi lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Nó hối hận muốn đi tới giúp tôi, nhưng đột nhiên một bóng người từ trong góc lao ra.
"Đồ khốn nạn, mày nuốt mất nhà Lục gia của chúng ta rồi, giờ còn muốn đuổi cháu ngoan của tao đi sao!"
"Giờ tao đầu độc chết mày. Mày mà chết rồi thì tài sản của mày sẽ là của cháu trai tao."
Bà Lữ vốn quen với công việc nhà nông, tuổi đã cao nhưng vẫn tự tay chăm sóc cho cả nhà họ Lục, khí lực bà ta rất lớn.
Thừa dịp tôi còn chưa kịp đứng dậy, bà ta đột nhiên cưỡi lên tôi và giữ chặt tôi lại.
Trong khi tôi đang giãy dụa, bà ta lấy ra một chai paraquat (thuốc diệt cỏ) và ép tôi mở miệng định bắt tôi uống.
Chất lỏng lạnh buốt chảy dọc xuống má tôi, mang theo nồng nặc mùi gay mũi.
Tôi ngậm chặt miệng nghiêng đầu đi, dùng sức xô đẩy bà ta.
Lục Viễn giống như là bị dọa sợ, ngơ ngác đứng một bên không làm gì cả.
Chờ khi đối diện với ánh mắt cầu cứu của tôi nó mới hồi phục tinh thần lại, nhưng lại rủ mắt xuống, quay mặt đi.
Tôi ngay lập tức hiểu rõ ý của nó và trái tim tôi trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
"Mày còn mong đợi cháu trai yêu quý của tao cứu mày sao? Đừng có mơ!"
“Đồ khốn nạn, mau đi chết đi!”
Cảm thấy tôi dần dần không còn khí lực giãy dụa, bà Lục đắc ý trào phúng.
Ngay giây sau, bà ta bỗng kêu thảm ngã về phía sau.
“Dì Diệp!”
Sống sót sau tai nạn, tôi bối rối đối mặt với vẻ mặt đầy hoảng sợ của Lâm Triệu.
Cậu thở hồng hộc, lập tức đẩy bà cụ sang một bên, cẩn thận nhấc tôi lên và bảo vệ tôi ở phía sau lưng.
Trên mặt đất còn rải rác sủi cảo vừa mua ở quán ăn vặt ban đêm.
Hôm nay là thứ bảy, Lâm Triệu đi học nội trú về.
"Đánh người rồi, đánh người rồi ! Có người không, mau gọi cảnh sát!"
Âm mưu không thành, bà Lục dứt khoát nằm dưới đất giả điên khóc lóc om sòm.
Trùng hợp thay, lúc này cách đó không xa vang lên tiếng còi hú của cảnh sát, bà ta sợ đến mức nhảy dựng lên ngay lập tức, chột dạ quay người liền muốn bỏ chạy.
Tôi tiến lên mấy bước bắt lấy bà ta, cười lạnh:
"Không phải muốn báo cảnh sát hay sao? Chúng ta bây giờ lập tức liền đi đến đồn cảnh sát vui vẻ nói chuyện, chờ ăn cơm tù đi nhé bà già."
20
Trong đồn cảnh sát, bà Lục không còn dáng vẻ kiêu căng hống hách như vừa rồi nữa.
Bà ta giả vờ xoa thắt lưng mình, than thở và khóc lóc:
"Đồng chí cảnh sát, chính là nó, thằng con hoang này lúc nãy vừa đẩy ngã tôi."
"Các người phải giúp tôi chủ trì công đạo, bắt nó, tống nó ngồi tù."
Cảnh sát là do tôi gọi, tôi bình tĩnh trình bày sự việc và ghi chép biên bản, tố cáo bà Lục với tội danh giết người.
Đồng thời, camera giám sát có độ HD cao cài phía trước biệt thự và bình paraquat được đưa ra làm bằng chứng tố giác.
Nhìn thấy sắc mặt cảnh sát càng ngày càng trở nên nghiêm túc, bà Lục bắt đầu luống cuống, hoảng sợ.
"Ai ya, đồng chí cảnh sát, tôi chỉ đùa với cô ấy một chút thôi, cô ấy là vợ con trai tôi, sao tôi có thể hại cô ấy được…"
“Thưa bà, thứ bà dùng là paraquat có nồng độ cao với liều lượng lớn ạ.”
“......”
Trước sự tra hỏi liên tục của cảnh sát, bà ta ấp a ấp úng rất lâu nhưng vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận.
Đột nhiên, bà ta đứng dậy nhìn về phía cửa, phảng phất như thấy cứu binh:
"Con trai, con trai, Hiểu Vân muốn làm hại mẹ!"
“Hiểu Vân!”
Trong đêm tối, Lục Minh Thành với mái tóc bù xù lao vào cửa.
Triệu Tĩnh cũng đi theo phía sau.
Anh ta nổi giận đùng đùng ngăn ở trước người bà Lục rồi hướng về phía tôi mắng to:
"Hiểu Vân, cô náo loạn đủ chưa? Tôi biết cô ghen tỵ nhưng có chuyện gì thì cô hướng về phía tôi đây này, đừng suốt ngày gây khó dễ cho mẹ tôi."
"Ghen tị gì với anh cơ?"
Tôi khinh thường cười nhạo, nhìn hắn như nhìn kẻ thiểu năng, rồi lại nhìn bụng Triệu Tĩnh.
Triệu Tĩnh yếu ớt núp sau lưng Lục Minh Thành, sợ tôi chạm vào cô ta.
Lục Minh Thành nắm chặt tay cô ta, trầm giọng dỗ dành cô ta, sau đó nhìn tôi đầy tự hào.
"Đúng vậy, không phải là cô ghen tỵ tôi với Tiểu Tĩnh kết hôn, sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn mới cố ý oan uổng mẹ tôi sao? Hiểu Vân tôi nói cho cô biết, không đời nào, tôi sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý đâu, vậy nên cô hãy từ bỏ đi!"
“......”
Trong đồn cảnh sát nhất thời yên tĩnh, ngay cả viên cảnh sát phụ trách ghi chép cũng ngừng viết, một lời khó nói hết mà nhìn hắn ta.
“Thưa anh, theo ghi nhận từ giám sát trên camera, quả thực là mẹ anh muốn ép cô Diệp uống thuốc trừ sâu.”
"Chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Đừng để bị Hiểu Vân, một người phụ nữ có lòng dạ rắn rết lừa gạt, cô ta chỉ ghen ghét chúng tôi mà thôi..."
Bất luận mọi người có nói thế nào, Lục Minh Thành đều một mực chắc chắn bởi vì ghen ghét mà tôi oan uổng mẹ hắn.
Tôi không nói nên lời một lúc lâu cho đến khi luật sư gửi báo cáo bệnh viện từ biệt thự của tôi đến.
"Lục Minh Thành, đây là phiếu khám sức khỏe sau vụ tai nạn xe cộ của anh, trong đây thể hiện chức năng sinh sản của anh hoàn toàn suy giảm."
"Người không thể sinh con là anh, không phải tôi."
Bầu không khí thoáng chốc ngưng kết, ngay cả bà Lục vốn không ngừng ồn ào như ruồi cũng yên tĩnh lại.
Lục Minh Thành không thể tin được nhận lấy giấy tờ, khi anh ta ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt anh ta đỏ ngầu.
"Hiểu Vân, cô lừa gạt tôi!"
"Anh có thể tự mình đi bệnh viện kiểm tra."
Tôi thờ ơ buông tay ra, ám chỉ liếc nhìn bà Lục, bà ta cũng biết chuyện này.
Năm đó chính là bà ta một mực không chịu tiếp nhận sự thật này, thế là vụng trộm giấu đi phần kiểm tra báo cáo đó, còn không cho tôi được phép nói ra.
Vì muốn bảo vệ mặt mũi của Lục Minh thành , tôi cũng liền đáp ứng bà ta.
Không nghĩ tới bà Lục một mực lừa mình dối người nhiều năm như vậy, đến bây giờ còn ôm tâm lý may mắn là con trai còn có khả năng sinh dục.
Thật sự là buồn cười.
"Triệu Tĩnh, đồ khốn kiếp này, mày dám thông đồng với thằng khác! Tao đánh chết đứa nghiệt chủng trong bụng mày!"
Trong lúc mọi người còn đang do dự, nghi ngờ thì bà Lục đã đẩy mọi người sang một bên và liều lĩnh lao tới.
Chỉ thấy bà ta đột nhiên túm tóc Triệu Tĩnh và đẩy cô ấy xuống đất.
Ngay sau đó tựa như phát điên hung hăng đạp vào bụng của Triệu Tĩnh.
Triệu Tĩnh ôm bụng dưới lăn lộn trên đất, kêu lên đau đớn, dưới váy có máu rỉ ra.
Khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn và ồn ào.
Sau khi hoàn tất biên bản, tôi đã giao toàn quyền cho luật sư giải quyết vụ việc.
Khi tôi cùng Lâm Triệu rời khỏi đồn cảnh sát, tôi cố ý đi tới chỗ Lục Viễn đang ngồi để thông báo cho nó.
"Tao đã lập di chúc từ lâu rồi, sau khi chết toàn bộ tài sản của tao đều sẽ được hiến cho cô nhi viện, một xu mày cũng sẽ không nhận được đâu."
"Cho nên mày vẫn là nên cầu nguyện tao sống tốt đi, như vậy mới có thể dựa dẫm vào tao để lấy tiền sinh hoạt hàng tháng chứ?"
"Còn có, sau này đừng có lại xuất hiện ở trước mặt tao nữa, mày phiền thật sự."
Trong ánh mắt choáng váng và tuyệt vọng của nó, tôi quyết tuyệt rời đi.
21
Mặc dù đạt huy chương vàng trong cuộc thi Toán quốc tế nhưng Lâm Triệu lại không trực tiếp nhận tuyển thẳng.
Vào ngày có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học, Đại học Thanh Hoa đã trực tiếp gọi điện cho tôi.
Lâm Triệu là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh, bởi vậy sẽ nhận được tiền thưởng cũng như khoản học bổng kếch xù.
Cậu sau khi thanh toán các khoản tiền chữa bệnh của ông nội Lâm xong, đem tất cả số tiền còn lại đều đưa cho tôi.
Về phần Lục Viễn, chịu hai cú sốc lớn của gia đình lẫn tình yêu, trải qua một thời gian ngơ ngơ ngác ngác, cuối cùng chỉ thi đậu được một trường đại học hạng thường.
Lục Minh Thành cuối cùng cũng ly hôn với Triệu Tĩnh, hai người ngày ngày huyên náo cực kỳ khó coi.
Bà Lục vì hai tội cố ý gây thương tích cuối cùng do tuổi già được hưởng án treo nhưng không được phép rời khỏi nơi cư trú.
Gia đình này cuối cùng đã biến mất khỏi thế giới của tôi và không bao giờ còn được nhắc đến nữa.
Trong bữa tiệc mừng, đèn sáng rực, tôi và Tiết Nghiên nhìn nhau, mỉm cười và cùng nhau nâng ly.
"Chúc mừng công ty Diệp tổng đã được niêm yết trên thị trường chứng khoán!"
“Cùng vui!”
Hết.