Chương 9 - Con Trai À Chào Nhé!

Con trai à chào nhé !

————————

*Tên do editor tự đặt

Tác giả: 紫罗兰

Edit: Tam Tỉ Muội - Yun Ying

Nhá trước 1c trước sóng gió 🫣 Truyện đọc cho vui và rút ra bài học dạy con nha mọi người, đừng suy nghĩ nhiều quá 😘

15

Tin chiến thắng đến từ cuộc thi Olympic Toán quốc tế, Lâm Triệu giành được huy chương vàng như mong đợi.

Cũng là lúc này tôi mới biết, vào ngày thi đấu, hôm đó vì để chúc mừng sinh nhật bạn gái mà Lục Viễn đã không tham dự kỳ thi.

Nhiều năm nỗ lực chăm chỉ và tâm huyết cuối cùng cũng tan thành bọt biển.

Có lẽ Lục Viễn lúc đó thật sự không phải chỉ vì tổ chức sinh nhật cho Thẩm Khê dẫn đến bỏ lỡ cuộc thi, mà nó cố ý muốn dùng phương thức tự tổn hại chính mình để thể hiện sự phản kháng của nó đối với tôi.

Lâm Triệu dùng tiền thưởng để mua cho tôi một chiếc khăn lụa thật đẹp, sau đó lại đi chợ mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

Nhìn thân ảnh cậu bận rộn ở trong bếp, tôi cảm thấy bản thân được an ủi phần nào.

Nhưng bữa cơm vừa mới bắt đầu, Lâm Triệu đột nhiên ngã xuống vì sốt cao và kiệt sức.

Tôi vội vàng đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra, khi đang thanh toán hóa đơn viện phí lại nhìn thấy mấy người không ngờ tới.

Đã thật lâu không gặp, Triệu Tĩnh đang được Lục Minh Thành chậm rãi dìu bước ra khỏi khoa phụ sản, hình như cô ta đang mang thai.

Tôi đứng trong góc im lặng nhìn bóng dáng vui vẻ của họ, đúng lúc này bà Lục lại gọi điện thoại tới:

"Hiểu Vân, mày sắp được làm bà nội rồi, bạn gái tiểu Viễn đã mang thai!"

Tôi nhíu mày, tự hỏi liệu mình có phải nghe nhầm rồi không.

Người mang thai không phải là Triệu Tĩnh à?

"Vậy thì sao?"

Ngay cả khi cô gái đó đang mang thai, với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, bà già đó không phải là người có thể chủ động gọi điện đến báo tin vui cho tôi.

Đây là lại muốn diễn cái gì?

"Vậy thì bọn Tiểu Viễn không thể không kết hôn được rồi. Mày là mẹ nó, phải đưa tiền để nó mua một căn nhà mới ở trung tâm thành phố đi. Chỗ thì tao đã xem xét kỹ rồi. Mua một căn ở ngay khu Lam Nguyệt Loan bên kia đi, rộng 300m2 giá chỉ có 1200 vạn mà thôi."

"Không mua."

“Mày...”

"Làm ơn tìm hiểu rõ luật hôn nhân gia đình trước đi. Lục Viễn vẫn chưa đến tuổi kết hôn nữa, vị thành niên chưa kết hôn mà có con, tôi đề nghị cô gái đó nên xem xét lại đi."

Tôi nghiêm túc đưa ra đề nghị xong ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía một cách mờ mịt.

Trong bệnh viện người đến người đi, Lục Minh Thành đang cẩn thận đỡ vợ mới cưới ngồi xuống.

Họ ngồi trên ghế, ngọt ngào âu yếm lẫn nhau, cùng lên kế hoạch cho tương lai sau này.

Khi tôi mang thai Lục Viễn, anh ta cũng từng quan tâm, chăm sóc tôi như vậy.

Chỉ là lòng người cuối cùng cũng sẽ thay đổi, lỗi là do tôi đã tin lầm người.

Ở đầu bên kia điện thoại, bà Lục vẫn đang la hét:

"Muốn phá bỏ hương hỏa nhà họ Lục chúng tao, không có cửa đâu!"

"Hiểu Vân, mày là cái đồ xui xẻo, may mắn là mày đã đi rồi, để nhà họ Lục chúng tao giờ đây được song hỉ lâm môn!"

"Cháu trai của chính mình đều có thể làm hại, mày độc ác như vậy, coi chừng đến lúc chết cũng không có ai ở bên cạnh mày đâu."

Tôi thu lại suy nghĩ và mỉm cười thờ ơ:

"Vẫn là bà chết sớm hơn mà nhỉ, không tới phiên bà quan tâm đâu."

"Tao nhổ vào!"

Bà Lục còn muốn nói thêm điều gì nữa thì đầu bên kia mơ hồ có tiếng ồn ào cùng tiếng gà gáy, có người đang nói chuyện với bà ta.

“Bác gái, cần hai con gà ác phải không?”

"Đúng rồi, tôi muốn mang về hầm cho con dâu và cháu dâu bồi bổ. Ăn nhiều cái này mới tốt cho sức khỏe."

Giọng nói vui vẻ của bà ta vang lên, khơi dậy những ký ức xưa cũ.

Lúc trước tôi mang thai, bà Lục tìm người trong thôn xem qua thì nói là con gái.

Thế là bà ta bắt đầu tính toán chi li, ngay cả tôi có ăn nhiều thêm mấy miếng bí đỏ bà ta đều không chịu nổi, nói gần nói xa tất cả đều là vẻ ghét bỏ.

Sau này, khi nghe tin sinh con xong tôi đã làm phẫu thuật triệt sản, bà ta cảm thấy tôi đã cắt đứt đi sự thịnh vượng hương hỏa của nhà họ Lục, bà ta càng ghét tôi hơn.

Bây giờ nhìn xem, thật mỉa mai làm sao.

Tôi tự giễu cười một tiếng, quay người lại thì thấy Lâm Triệu đang đứng ở đầu hành lang bên kia quan sát, không biết đã đứng được bao lâu rồi.

Cậu bước tới với đôi mắt đỏ hoe và giọng nói khàn khàn:

"Dì Diệp, về sau con sẽ làm con trai dì, đợi dì già rồi con sẽ nuôi dì."

Nghe thấy vậy, tôi vui vẻ xoa đầu cậu:

"Được, vậy con phải cố gắng làm việc chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền cho dì dưỡng già nhé."

Sau khi thanh toán hóa đơn, tôi lấy thuốc và đưa Lâm Triệu ra ngoài.

Từ xa đã thấy Lục Minh Thành đang quan tâm mở cửa xe cho Triệu Tĩnh.

Làm sao bây giờ nhỉ…

Tôi nên gửi báo cáo khám sức khỏe về rối loạn chức năng sinh sản của Lục Minh Thành cho anh ta lúc nào thì hợp lý đây?