
Vào ngày kỷ niệm ba năm kết hôn, tôi nhìn thấy con số trên đỉnh đầu chồng mình rơi về 0.
Màu đỏ tươi, chói mắt, như một vũng máu đông đặc.
Hôm qua con số đó vẫn là 85. Ổn định như mỗi ngày trong ba năm hôn nhân của chúng tôi, không quá cao cũng không quá thấp, duy trì ở mức “kính trọng như khách”, bình thản mà hòa thuận.
“Nhìn gì thế?”
Thẩm Tuỳ đẩy phần bít tết đã cắt gọn đến trước mặt tôi, động tác lưu loát tự nhiên, vẫn mang theo sự chu đáo quen thuộc của anh.
Dưới ánh nến lung linh phản chiếu khuôn mặt điển trai của anh, nhà hàng ngân vang tiếng violin dịu dàng, khung cảnh hoàn hảo như ảnh trên tạp chí.
Nếu không vì con số “0” to đùng và lạnh lẽo trên đầu anh thì đúng là một bữa tối hoàn mỹ.
“Không có gì.”
Tôi xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhạt nhẽo như nhai sáp.
“Bít tết hôm nay làm ngon thật.”
Anh cười khẽ, con số trên đầu vẫn không hề dao động — vẫn là con số đỏ rực ấy. Không gợn chút cảm xúc.
Đây là bí mật của tôi. Từ khi có ký ức, tôi đã nhìn thấy những con số lơ lửng trên đầu mỗi người — chỉ số thiện cảm của họ dành cho tôi, từ 0 đến 100, rõ ràng từng chút một.
Bạn bè, đồng nghiệp, người xa lạ… tình cảm của họ với tôi đều hiện lên không sót một ai.
Trước giờ, khả năng này từng giúp tôi nhận rõ bộ mặt thật của những kẻ giả tạo, tránh xa những khách hàng có ý đồ xấu.
Tôi tưởng mình đã quen, thậm chí biết cách lợi dụng để sống thuận lợi.
Cho đến hôm nay.
Khi nhìn thấy con số 0 trên đầu Thẩm Tuỳ, toàn thân tôi như bị đông lạnh.
Bình luận