Chương 7 - Con Số Đỏ Rực Trên Đầu

Tôi biết, vết rạn đã hình thành.

Thẩm Tuỳ đang trách cô ta ra tay thất bại? Hay lo rằng cảnh sát sẽ lần ra điều gì?

Tôi chỉ nằm viện hai ngày rồi khăng khăng xin về nhà nghỉ dưỡng.

Thẩm Tuỳ không cản nổi, đành phải chiều theo.

Về nhà rồi, tôi càng tỏ ra phụ thuộc và yếu đuối hơn.

Ban đêm thường xuyên “bị ác mộng làm tỉnh giấc”, khóc lóc nói mơ về việc xe lao xuống vực.

Thẩm Tuỳ buộc phải nhiều lần dỗ dành, trấn an tôi.

Chỉ số 0 trên đầu anh ta, đến lúc ấy mới bắt đầu rạn.

Tôi cảm nhận rõ sự cáu kỉnh, khó chịu, và cả cơn giận bị nén chặt từ bên trong.

Nhưng anh ta vẫn đóng vai người chồng hoàn hảo, chỉ là ánh mắt ngày càng lạnh nhạt.

Thời cơ… gần đến rồi.

Một buổi chiều, tôi giả vờ “khỏe hơn chút”, ngồi trên sofa xem phim bằng máy tính bảng.

Thẩm Tuỳ ở trong phòng làm việc.

Tôi cố tình mở to âm lượng, xem một bộ phim hình sự, đến đoạn cảnh sát tra dấu vết trên xe để tìm ra hung thủ.

Tôi chú ý lắng nghe động tĩnh từ phòng làm việc.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Thẩm Tuỳ bước ra, sắc mặt có phần nặng nề.

“Vợ ơi, nhỏ tiếng chút, anh đang họp online.”

Giọng anh ta vẫn cố giữ dịu dàng.

“À, xin lỗi anh.”

Tôi vội vàng hạ âm lượng, tỏ vẻ áy náy.

“Em xem mà mê quá. Vụ án này ghê thật… hung thủ phá cả ống dẫn dầu phanh để tạo tai nạn…”

Thẩm Tuỳ khựng lại giữa bước chân.

Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc lẹm:

“Ống… dẫn dầu phanh?”

“Đúng rồi,”

Tôi chỉ vào màn hình, vẻ mặt hoảng hốt như vừa bị nhắc đến cơn ác mộng:

“Giống y như vụ tai nạn của mình! Cảnh sát chỉ cần kiểm tra hồ sơ sửa xe và dấu vết trên ống dẫn dầu là tìm ra thủ phạm ngay… Anh à, anh nói xem xe của mình liệu có…”

Tôi cố tình lộ ra vẻ sợ hãi.

Sắc mặt Thẩm Tuỳ ngay lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Chỉ số 0 trên đầu anh ta, như mặt nước vừa bị ném đá, lần đầu xuất hiện những đợt dao động lớn kéo dài.

Con số vẫn là 0, nhưng mức độ chớp sáng và cảm giác lạnh lẽo tỏa ra gần như có thể nhìn thấy được.

Anh ta bước nhanh tới, ngồi đối diện tôi, giọng cố làm ra vẻ nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu nổi sự căng thẳng:

“Đừng nghĩ lung tung nữa. Cảnh sát không nói rồi sao? Sơ bộ xác định là do xe có lỗi kỹ thuật. Bên cho thuê sẽ chịu trách nhiệm. Những thứ trong phim truyền hình toàn là hư cấu, em đừng dọa mình.”

“Nhưng mà…”

Tôi cắn môi, nước mắt rưng rưng trong mắt:

“Em vẫn thấy sợ lắm… Lỡ như… lỡ như không phải lỗi kỹ thuật thì sao? Anh ơi, anh nói xem… có khi nào… có ai đó muốn hại tụi mình không?”

“Đừng nói bậy!”

Thẩm Tuỳ đột nhiên lớn tiếng, như thể vừa bị vạch trần điều gì đó, nhưng rồi nhận ra mình mất kiểm soát, anh ta cố gắng bình tĩnh lại, dịu giọng xuống:

“Ai mà hại tụi mình chứ? Mình sống có thù oán với ai đâu. Em đừng suy nghĩ nhiều, lo dưỡng bệnh cho tốt đi.”

Anh ta đứng lên, vẻ mặt lộ rõ sự bực dọc:

“Anh còn phải trả lời một email quan trọng.”

Nói rồi anh ta vội vã bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại.

Tôi tựa vào sofa, lắng nghe tiếng bước chân chậm chạp và nặng nề vang lên từ phía trong phòng.

Tôi biết — anh ta đã bắt đầu sợ.

Những “suy nghĩ vẩn vơ” của tôi vừa chạm trúng điểm yếu chí mạng: nếu cảnh sát điều tra sâu, sự thật về vụ “mất phanh” sẽ bị bóc trần.

Mà một khi nỗi sợ bắt đầu nảy mầm, nó sẽ lan nhanh không thể kiểm soát.

Đặc biệt là trong lòng những kẻ có tật giật mình.

Hai ngày sau, Lâm Dự An xuất viện. Cánh tay cô ta vẫn còn bó bột.

Cô ta gọi điện cho tôi, giọng yếu ớt nhưng xen lẫn chút oán giận khó phát hiện:

“Cưng à, cậu đỡ chưa? Tớ xuất viện rồi.”

“Tớ đỡ hơn rồi, vẫn hơi đau thôi. Cậu thì sao? Tay thế nào rồi?”

Tôi đáp lại bằng giọng nói chan chứa “lo lắng”.

“Cũng tạm, chỉ là bất tiện lắm.”

Cô ta ngập ngừng một lát, rồi hỏi dò:

“À… cảnh sát… có tin tức gì chưa? Đã điều tra ra nguyên nhân tai nạn chưa?”

“Chưa đâu,”

Tôi thở dài, cố tình tỏ ra bất an:

“Họ bảo còn phải đợi báo cáo giám định kỹ thuật xe. Nhưng mà ông xã tớ nói, bên công ty cho thuê đang chịu áp lực lớn, nên đang giục cảnh sát dữ lắm.

Haiz… chỉ mong sớm tra ra cho rõ, chứ tớ cứ thấy lo lo trong lòng, đêm nào cũng gặp ác mộng…”

Tôi lại bắt đầu diễn vai yếu đuối.

Đầu dây bên kia im lặng.

Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khó coi của Lâm Dự An lúc đó.

Vài giây sau, cô ta mới gượng gạo nói:

“Ừ… đúng là phải điều tra kỹ… Cậu cũng đừng lo quá, lo dưỡng sức cho khỏe đi.”

Cúp máy, tôi biết, sự rạn nứt giữa cô ta và Thẩm Tuỳ đang nhanh chóng lan rộng.

Nhờ vào chính sự “lo lắng mơ hồ” của tôi và cuộc “điều tra sâu” của cảnh sát.

Nghi kỵ và sợ hãi — chính là thứ hủy diệt đồng minh hiệu quả nhất.

Giờ là lúc thu lưới rồi.

Tôi gọi cho Thẩm Tuỳ, giọng run rẩy, mang theo nỗi hoảng loạn cố nén:

“Anh… anh có thể về ngay được không? Em… em phát hiện ra một thứ…”

Báo cáo