Chương 5 - Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa
Mình đã chết không thành sao?
Vậy thì minh hôn vẫn phải tiếp tục à?
7.
Tiếng kèn trống ảm đạm vang vọng khắp nơi.
Tôi bị đám người đó lôi ra từ trong quan tài, những thứ đang trói trên người từ sớm đã không còn nữa, thế nhưng tôi vẫn không cử động được, tứ chi chỉ đành cứng đờ bị người ta giữ lấy hành lễ với con gà trống, tiếp đó lại bị khiêng vào một căn nhà cổ.
Trong sảnh lớn của nhà cổ có treo rất nhiều chân dung người, thờ phụng rất nhiều bài vị cùng lư hương, trong mơ hồ còn nghe được tiếng khóc thoáng qua, chỉ là khi tôi vừa xuất hiện thì toàn bộ đều im bặt.
Bầu không khí tĩnh lặng thoắt ẩn thoắt hiện một cái bóng quỷ, tuy có hơi mờ ảo, nhưng từ vị trí của hắn truyền đến tiếng nước tí tách rất rõ ràng.
“Ai?”
“Là ta.”
“Cho nên anh là ai?”
Hắn có một chút đắc ý trong bóng tối, miệng lẩm bẩm: “Phàm là những gì hắn thích, ta đều phải giành lấy.”
Vừa dứt lời thì cái bóng đó lao đến với tư thế rất quỷ dị.
Hắn siết lấy cổ tôi rồi ấn chặt tôi xuống đất, đôi mắt xám xịt có hơi đỏ ngầu đang lảng vảng trên người tôi.
Tuy tôi bị dọa chết khiếp, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh để quan sát hắn.
Đây là một thi thể mới chết, ngũ quan còn đều đặn, mặt mày tái nhợt, dưới cằm có một vầng sáng, khi đưa mắt nhìn kỹ thì tôi mới phát hiện, tiếng nước tí tách lúc nãy, lại chính là nước miếng của hắn!
“Thơm thật, ta phải từ từ thưởng thức mới được!”
Hắn cúi xuống, áp sát vào tim tôi, hơi thở khắp nơi đều mang theo mùi hôi thối đặc trưng của xác chết.
Trước đó ba nuôi cũng nhào lên người tôi vài lần, lúc nào cũng mang theo cái mùi nồng nặc đó, khi ấy chỉ nghĩ là do ba nuôi uống quá chén thôi, đó là mùi cơ thể dầu mỡ của người đàn ông trung niên, bây giờ xem ra chắc là do bị quỷ nhập cũng nên.
Tôi hỏi: “Tôi thơm chỗ nào? Tại sao lại thơm?”
“Bất cứ chỗ nào cũng thơm hết.”
Con lệ quỷ đó đang trong lúc say đắm đã lỡ miệng nói: “Thể chất của ngươi cực âm, vốn đã rất ngon rồi, lại có âm hồn hộ thể, sau khi thành niên thì chính là món ngon bổ dưỡng quý giá nhất.”
“Cho dù không có hắn thì ta cũng đã thèm muốn ngươi từ rất lâu rồi.” Hắn nuốt nước miếng nói: “Lão tử nhất định phải có được ngươi!”
Đây là lần thứ hai hắn nhắc đến “người đó”, tôi hỏi: “Hắn là ai?”
Lệ quỷ ngây người, rồi nở nụ cười điên loạn, nói nhăng nói cuội một câu “em trai à em trai”, rồi từ từ thả lỏng bàn tay đang siết cổ tôi và nói: “Như vậy thì quá tốt! Nàng cứ vui vẻ chiều lòng ta là được.”
Rồi là vui dữ chưa?
Tôi đến cả trợn mắt cũng không có thời gian, sau khi khôi phục lại trực giác, tôi liền đưa chân đá thẳng lên gáy của hắn.
8.
Hai năm nay vì muốn bảo toàn sự trong sạch, tôi đã tự ép buộc mình phải tự học thêm vài chiêu, đó chính là lý do vì sao từ trước giờ ba nuôi tôi không bao giờ đạt được mục đích là thế.
Nhưng thi thể này rõ ràng rất khác biệt, hắn bị đá một cước như thế vẫn không hề hấn gì, thậm chí còn có vài phần phấn khích.
“Chỉ dăm ba cái trò mèo này, không được hắn bảo vệ thì đây cũng chỉ như gãi ngứa cho ta mà thôi!”
Gãi ngứa thì sao chứ, sư phụ từng nói “phó mặc cho trời”, không lẽ tôi thật sự phải ngoan ngoãn chịu trận hay sao?
Tôi quay đầu, nhìn khắp nơi tìm kiếm món đồ có thể sử dụng để hộ thân, đột nhiên phát hiện trên cây trụ hoa văn bên cạnh có khắc một hàng chữ nhỏ, viết tên và ngày sinh luôn cả ngày mất của một người.
Nơi này thoạt nhìn giống như là từ đường của gia tộc, tên của chủ nhân lại không có bài vị, cái tên chỉ lặng thầm khắc ở một góc khuất, có lẽ là do bất hòa với gia đình.
Kẻ thù của kẻ thù, biết đâu lại là bạn thì sao?
Càng huống hồ, cái tên này đâu phải lần đầu tiên tôi gặp.
Bên ngoài nghĩa trang tôi cũng từng gặp qua rồi.
Hôm đó chụp ảnh xong, khi tôi xử lý đóa hoa đó, bởi vì không thể đến gần phía Lâm Lâm, nên đã quay người đi đến kho lưu trữ tài liệu bên cạnh nấm mồ lẻ loi.
Nhân viên quản lý chắc là nhìn thấy tôi tặng hoa, cho nên đối xử với tôi cũng nhiệt tình lắm.
Ông cảm khái rằng, nấm mồ này là ba của ông đã trông chừng cả đời, đến ông thì cũng nửa đời người rồi, chưa bao giờ thấy ai ghé qua cả, tôi là người đầu tiên đấy.
Trong đầu tôi chợt lóe lên tên quỷ nam cầm hoa hôm đó, không lẽ là anh ta sao? Đừng nói trùng hợp vậy chứ?!
Nhưng cũng phải thử mới biết được.
Huống chi, nếu như là anh ấy thì cũng có thể xem là bạn rồi, dù sao lúc ở nhà họ Lâm anh đã giúp tôi còn gì.
Tôi dùng hết sức hô lên: “Đỗ Trạch Thần! Cứu mạng!”
Sự thật chứng minh, không trùng hợp sẽ không thành văn mà!
9.
Vừa hét xong thì người tôi bỗng nhẹ tênh, cái xác kinh tởm đó đã bị hất văng ra xa.
Quỷ nam cầm hoa đó đang ung dung hiện lên trước mặt tôi, trong lòng vẫn còn bảo bọc lấy đóa hoa hồng đó.