Chương 4 - Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa

Nếu như tôi có thể độ hóa được Lâm Lâm thì bây giờ chạy đến đó chắc vẫn còn kịp.

 

Nhưng vừa nghe chữ nghĩa trang thì mọi người đã đồng loạt lùi lại phía sau, “Nơi đó tà môn như vậy, ai mà dám đi chứ?!”

 

Đột nhiên có người lên tiếng: “Thuận đường, tôi đưa cô qua đó.”

 

Thuận theo tiếng nói, một chiếc xe nhỏ ngừng bên cạnh đường xuất hiện, người cũng đã ngồi lên ghế lái, tầm mắt âm u nhìn không rõ tướng mạo, chỉ nghe anh ta giục tôi: “Tôi cũng đang vội lắm, rốt cuộc cô có đi hay không?”

 

Vì chuyện xảy ra quá vội vàng, tôi liền gật đầu đồng ý, phi nhanh đi qua đó.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, biểu cảm của mọi người xung quanh trở nên rất mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nghe được có người “ơ” lên một tiếng.

 

Phản ứng của tôi luôn chậm đi nửa nhịp, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, vừa vào tới trong xe thì toàn bộ tất cả đèn đường đều bị dập tắt hết.

 

Dân làng đang nhốn nháo ở phía trước, giờ đây cũng không còn một bóng người, xung quanh đều là bóng tối đen khịt cùng với ánh trăng sáng vằng vặc.

 

Không đúng!

 

5.

 

Giây phút tôi phản ứng lại thì đã cảm nhận được phía sau gáy có cái gì đó đang áp sát vào, lạnh buốt đến thấu xương, tiếp theo có thứ gì đó vừa mềm vừa ẩm ướt liếm lên vành tai tôi, khiến tôi nhịn không được mà rùng mình một phen.

 

Tôi thầm mắng một câu, cho nên nói, quỷ thật là xảo quyệt mà, thật đáng sợ!

 

Kinh nghiệm lúc nhỏ đã mách bảo tôi rằng, không được cử động, không được sợ hãi.

 

Phía sau truyền đến giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Thơm nhỉ, không hổ danh là nương tử mà ta chờ đợi đã lâu.”

 

Có tư tưởng sẽ có thể giao tiếp, đây chính là cấp bậc lệ quỷ.

 

Sư phụ từng dạy tôi, phàm là lệ quỷ thì đều có chấp niệm.

 

Tôi niệm nhỏ câu chú tồi mở miệng dò thám: “Anh có chấp niệm gì sao?”

 

Một tiếng hừ lạnh trong bóng tối, ngập tràn sự khinh bỉ.

 

Lại có thứ gì đó bắt đầu quấn lên người tôi, càng lúc càng phóng túng không kiêng dè, hình như đó là tóc thì phải, tết thành một bím tóc dài, chậm rãi luồn lách như một con rắn, cuối cùng là trói cả người tôi lại.

 

“Lát nữa nàng sẽ biết ngay thôi.”

 

Tôi bị đẩy ngã, trong chiếc xe rộng rãi, đột nhiên không gian lại trở nên chật hẹp áp bức.

 

Đưa tay ra sờ, máy móc bằng sắt giờ đây đã trở thành cỗ quan tài bằng gỗ, mùi sơn đen đặc trưng xộc thẳng vào mũi, nắp quan dường như đã bị đóng đinh, đến cả hô hấp cũng rất khó khăn.

 

Tôi sờ vào trái tai, không còn vẻ trầm tĩnh lúc ban đầu.

 

Khi nãy anh liếm trái tai tôi đã tháo chiếc bông tai xuống, bên trong viên châu ngọc có bùa cứu mạng mà sư phụ để lại cho tôi!

 

Có thể tên lệ quỷ này đã biết lai lịch của tôi rồi!

 

Không khí mỏng manh, ý thức hỗn loạn, tôi sốt ruột gần chết, lại nhớ đến những lời mà Lâm Lâm nói với tôi hôm đó.

 

Em ấy hỏi tôi bản thân nó có trở thành lệ quỷ không?

 

Tôi đáp rằng: “Không đâu, có chị bảo vệ cho em này!”

 

Đây cũng là lời nói mà sư phụ từng nói với tôi.

 

6.

 

Vào một mùa hè năm đó, đám tiểu quỷ nhân lúc sư phụ xa nhà, đã đến trêu ghẹo tôi, dắt tôi đi tới một lò than bỏ hoang rồi vứt tôi ở đó, mãi cho đến khi còn một hơi thở yếu ớt thì sư phụ mới tìm được tôi.

 

Ông đã cho tôi uống ngụm nước sạch, rồi ôm tôi vào lòng, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác để kêu tôi quay về.

 

Bình thường hồn tôi không hộ thể, mỗi khi như vậy thì ông sẽ dùng một sợi dây đỏ thần bí cột tôi lại sau đó gọi tên của tôi.

 

Đến khi tôi có lại ý thức, thì câu đầu tiên tôi hỏi đó chính là có phải bản thân đã chết rồi không?

 

Sư phụ tôi nói: “Sao mà chết được, có sư phụ bảo vệ con mà.”

 

Câu nói này đã cho tôi sống tiếp.

 

Khi đó vì không để bản thân khóc nhè, tôi vẫn không chịu bỏ qua mà nói: “Cho dù con có chết cũng muốn trở thành lệ quỷ xé xác bọn nó.”

 

Sư phụ không vui vì tôi mới tí tuổi đầu đã toàn thân đều là lệ khí, nên đã an ủi tôi rằng, có chuyện gì cứ tìm sư phụ là được.

 

Ông đã giữ đúng lời hứa, vì bảo vệ tôi đã bỏ mặc luôn cái mạng già.

 

Nhưng tôi vẫn chưa làm cho Lâm Lâm được gì cả.

 

Nghĩ tới đây, tôi liền ngưng thở triệt để, không phải chỉ là làm quỷ thôi sao!

 

Vậy thì tôi trở thành lệ quỷ cho bọn nó sáng mắt!

 

Rất nhanh, tôi cảm thấy bản thân trở nên nhẹ tênh, nhưng tôi lại đụng tường tứ tung, không ra ngoài được.

 

Chỉ là nếu như đinh đóng quan tài thì không thể nào khóa hồn được, cái thứ hồi nãy, rõ ràng là biết cách đối phó với tôi mà.

 

Trong lúc tuyệt vọng thì nghe thấy bên canh tiếng “tò te tú tí” văng vẳng, tiếp theo đó nắp quan đã được mở ra, ánh sáng chói mắt cùng với bầu không khí trong lành đồng thời ập đến.

 

Tôi nhìn thấy lồng ngực của mình vẫn phập phồng lên xuống, đang tự nhũ là không ổn rồi, quả nhiên, giây tiếp theo, tầm nhìn xoay chuyển một cách chóng mặt, tôi nằm đó mở to mắt ra.