Chương 3 - Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa
Tôi ngây người, thì ra là vì cái này sao?
“Cảm ơn.” Tôi rất cảm kích.
Dù sao thì 7 năm qua, ngoại trừ Lâm Lâm, làm gì có ai vì tôi mà đứng ra chống lưng trút giận cho tôi cơ chứ.
Và theo cách này, tôi cũng không cần phải phối cái thứ mình hôn quỷ quái này nữa.
Nhưng chuyện không ngờ đến chính là, anh ấy cứu tôi là mong được tôi đáp đền.
Anh sát lại gần tôi, đôi mày cong rất đẹp, trong mắt ngập tràn niềm hy vọng và nói: “Đi với ta nhé!”
Tôi liền lớn tiếng cự tuyệt: “Đừng có hòng!”
Nói rồi tôi vội vàng lao đến chiếc xe tải nhỏ đang đậu trước cửa như con thiêu thân, tay vặn chìa khóa, đạp chân ga chạy vụt đi mất.
4.
Qua cơn choáng váng khi nãy, hình như não bộ của tôi cũng không còn bình thường được nữa, nó dư ra đoạn ký ức trước khi tôi 13 tuổi.
Mọi người ai cũng nghĩ tôi bị thiếu mất một dây thần kinh não, lớn xác đến thế mà còn đi lạc, đến cả bản thân tôi cũng xém chút nữa tin vào chuyện này rồi.
Thật ra là có nguyên nhân khác đấy.
Mệnh cách của tôi hơi đặc biệt, từ nhỏ đã có ma quỷ đi theo, sợ bọn nó gần chết, mãi cho đến khi bái sư.
Sư phụ đã bói qua cho tôi, năm 13 tuổi sẽ có một kiếp nạn, sau khi thành niên lại một kiếp, nếu như đều có thể vượt qua thì cả đời sẽ thuận buồm xuôi gió.
Khi ấy tôi hỏi qua sư phụ, nếu như không vượt qua được thì như nào?
Sư phụ tôi nhìn lên trời và nói: “Nếu như không vượt qua được thì... thuận theo tự nhiên đi.”
Thế là năm tôi 13, kiếp nạn đó đã đến, sư phụ tôi chết rồi.
Bắt đầu năm 18 tuổi, chuyện lạ càng lúc càng nhiều, hai năm sau, chính là ngày hôm nay, tôi bị phối âm hôn, bị quỷ tìm đến cửa.
Khi còn nhỏ thì ỷ lại vào sư phụ, lớn lên rồi thì phải nhờ đến bản thân thôi.
Đây chính là nguyên văn của sư phụ.
Thôi được rồi, tôi đạp mạnh chân ga, “Đấu không lại, vậy thì bỏ trốn là được chứ gì.”
Nhưng tôi đã đánh giá cao bản thân mình quá.
Bởi vì phanh quá gấp ngay khúc cua trên công lộ, xe tải nhỏ không chịu sự khống chế nên đã đâm thẳng xuống khe núi.
Cũng may mạng tôi lớn, xe không có lật.
Chiếc kiệu đón dâu phía sau bị văng ra ngoài, làm loạn hết cả đội hình đưa dâu dưới chân núi, đầu xe cũng đụng phải một người.
Tôi nhảy ra từ cửa sổ, đứng thẫn thờ tại chỗ, người bị thương chính là cô dâu mặc bộ hỷ phục đỏ chót.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi chân cô ta đã gập sang một bên, biến dạng nghiêm trọng, máu chảy ra lan rộng thành một vũng, khiến ai nhìn được cũng phải bàng hoàng.
Cô dâu đang từ từ bò về phía của tôi, giống như con quỷ nữ đòi mạng, tôi không dám cử động dù chỉ một chút.
Nào ngờ khi cô ta đến gần tôi, lại dập đầu với tôi lia lịa, trong miệng thốt ra đều là những câu cảm ơn.
???
Giọng nói của cô ta như vừa khóc vừa cười: “Không phải cơ thể vẹn toàn thì tôi không cần phải gả cho người chết nữa rồi!”
Tôi không để tâm đến tình cảnh hoang đường trước mặt, đồng cảm hỏi thêm cô ta một câu: “Vậy chị phải gả đến đâu thế ạ?”
Cô gái đó đã có chút thần trí không tỉnh táo rồi nên không trả lời câu hỏi của tôi.
Bên cạnh có người thở dài và lên tiếng: “Ôi trời ơi thánh hỡi!”, không biết là đau lòng cho cô dâu hay là sợ không bàn giao công chuyện được nữa.
“Còn ai vào đây nữa, đây là nhà lão Lâm láng giềng vừa chết thằng con trai đây mà?”
Người đó bực dọc trừng mắt liếc tôi, rồi híp mắt dò xét tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên ông ta kéo lấy cánh tay tôi và hô lên:
“Đây chẳng phải là con gái nhà lão Lâm sao?! Đừng có để nó trốn thoát đấy!”
5.
Bọn họ nói, mọi chuyện thành ra thế này đều là do tôi, nếu bắt được tôi thì nhà họ Triệu sẽ không cần phải chịu trách nhiệm về việc hủy hôn rồi!
Tôi muốn bỏ chạy lắm chứ, nhưng chuyện cấp bách hiện giờ chính là gọi điện cứu người là trên hết.
Cô ta sắp hôn mê tới nơi rồi, hồn đang dần dần thoát ly với thể xác, nghe được động tĩnh này, cũng không biết sức lực từ đâu, khi mở mắt ra liền đưa tay nắm lấy chân váy tôi.
“Tôi từng nghe nói về cô, cô có thể gặp được ma quỷ?” Hơi thở cô ta rất yếu ớt, “Tôi không gả, hắn ta nhất định sẽ trở thành lệ quỷ đến tìm tôi, cầu xin cô, hãy giúp tôi...”
Tôi cũng muốn giúp lắm chứ, nhưng tôi lại không có năng lực đến thế.
Càng huống hồ chi bây giờ tôi còn lo không xong bản thân mình nữa kia.
“Em ấy không phải em trai cô sao...” Cô ta thở dốc nói tiếp, “Cô xem như là vì em ấy được không?”
Trực giác nói với tôi rằng, tôi nên rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Nhưng Lâm Lâm vẫn còn đang đợi cô dâu của em ấy, nếu không thì chấp niệm của em ấy không thể nào tiêu tán được.
Tôi không một chút do dự, hỏi: “Mấy người ai biết đường? Dẫn tôi đi đến nghĩa trang đi.”