Chương 6 - Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa

Anh ấy rất lịch sự lễ phép với con lệ quỷ kia, nói: “Huynh trưởng, đệ đã nhận sính lễ của nàng ấy, cũng đã đồng ý lời cầu hôn, nàng bây giờ chính là người của đệ.”

 

“Ngươi điên rồi sao! Mấy cái mạng mới đủ cho người xuất hiện tại đây hả?!”

 

Con lệ quỷ đó như bị dọa cho sợ vậy, hồn cũng không hộ thể được nữa, mặc cho cái xác ngã nghiêng xiêu vẹo qua một bên.

 

Tôi co rúm ở một góc trong từ đường, vậy mà lại nghe được vài phần quan tâm từ những câu nói đó?

 

Nhưng rất nhanh tôi lại phát hiện, đây chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

 

“Nếu đã như thế thì đừng trách vì sao ta lại thắng mà không cần võ.”

 

Rồi giới quỷ có đánh nhau vẫn phải lãi nhãi như thế, cùng vì lý do này mà tôi mới hiểu được, cái tên Đỗ Trạch Thần đó không phải là do tôi gọi tới đâu.

 

Chân trước của tôi vừa bước vào thì chân sau của anh ấy đã theo tới, chỉ là trong từ đường phúc trạch thâm hậu, nên cứ mãi không vào được.

 

Tôi từng nghe sư phụ nói rằng, yêu ma quỷ quái trong từ đường thị tộc sẽ được kế thừa sự bảo vệ tổ tiên, bài vị không có trong từ đường sẽ bị xem là kẻ tự ý xâm nhập, nếu làm kinh động đến các vị tổ tiên, vậy thì sẽ bị dính lời nguyền còn đau khổ hơn cả hồn xiêu phách tán.

 

Chả trách anh trai lệ quỷ đó lại không một chút kiêng dè gì.

 

Con lệ quỷ đó xông thẳng về phía Đỗ Trạch Thần, sắc mặt tàn nhẫn khoái chí: “Giết chết ngươi, ta sẽ không phải làm quỷ cũng bị lấy ra so bì với ngươi nữa!”

 

Thì ra người anh trai không tích sự đã phải chịu sự áp chế của em trai mình, muốn tìm cơ hội trở mình đây mà.

 

Nhưng nếu như Đỗ Trạch Thần ưu tú đến thế, vậy thì tại sao chết rồi đến cả từ đường gia tộc cũng không vào được nhỉ?

 

Tôi không hiểu.

 

Những con quỷ khác có mặt cũng có cùng thắc mắc như tôi.

 

Bọn họ xầm xì to nhỏ: “Thật không ngờ Đỗ Trạch Thần lại liều cái mạng quỷ đến thế, cố ý nhảy vào bẫy của đại công tử luôn kìa.”

 

Nói rồi bọn nó quay sang tôi xù xì ngỏ ý lắc đầu, chậc chậc hiếu kỳ đủ kiểu.

 

Đây có nghĩa là nói tôi rất thơm, rất ngon, rất có mị lực hay gì?

 

Không, đây có nghĩa là nói tôi sắp có đại họa ập đến!

 

10.

 

Nhân lúc hai con lệ quỷ đấu đá nhau, tôi vội tranh thủ bỏ trốn trong sự im lặng.

 

Nhưng ngặt nỗi có chạy đến gãy chân thì tôi cũng không thể thoát ra ngoài...

 

Tôi bị lạc đường rồi.

 

Rời khỏi từ đường, tôi phát hiện ra ngôi nhà cổ này được xây dựng dựa trên vị trí của trận đồ bát quái, tôi không tìm được mắt trận, nơi này giống hệt như cái mê cung vậy.

 

Trách sao tôi chạy trốn cũng không có đám thuộc hạ của tên lệ quỷ đó đuổi theo ngăn cản, bởi vì bọn chúng biết tôi không có bản lĩnh đó.

 

Nhưng ngồi không chờ chết là chuyện không thể rồi đó, tôi trốn vào một góc, dùng hết chất xám để nhớ lại những gì mà sư phụ từng dạy tôi.

 

Hồi tưởng lại rất lâu, ngoại trừ những thứ xà lơ như “phó mặt cho trời” thì chả có gì hữu dụng cả.

 

Khi sắp rơi vào tuyệt vọng, một cái bóng liền xẹt ngang mặt tôi, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt đó, là Lâm Lâm đây mà.

 

“Chị An Nhiên, mau đi theo em!”

 

Tôi liền bật dậy từ dưới đất, “Sao em lại ở đây? Em biết cách phá trận ư?”

 

Ngẫm nghĩ lại cũng không đúng, tôi lại hỏi thêm một câu, “Em vẫn còn ý thức của em sao?”

 

Em ấy nhìn tôi mỉm cười an ủi: “Giữ mạng quan trọng hơn, chúng ta ra ngoài trước chị nhé!”

 

Thoát ra được nhà cổ, Lâm Lâm dịu dàng ôm lấy tôi rồi vỗ về, lại cảm thán nói: “Cuối cùng em cũng có thể bảo vệ được cho chị rồi.”

 

Lâm Lâm nói em ấy đi theo Đỗ Trạch Thần đến đây, cách phá trận cũng là do anh ấy dạy cho.

 

Vốn dĩ ý thức của Lâm Lâm đang rất hỗn loạn, chỉ biết bản thân sắp lấy vợ, nhưng chưa kịp đợi cô dâu đến thì chấp niệm đột nhiên chuyển sang hắc hóa, cũng là Đỗ Trạch Thần làm thức tỉnh em ấy.

 

Thì ra lúc đó anh ấy không đuổi theo là vì chạy qua để giúp Lâm Lâm sao.

 

Vậy mà tôi còn tưởng đã thoát khỏi phiền phức rồi, nào ngờ lại lọt vào lò lửa khác cơ chứ.

 

Lâm Lâm nói: “Cái mà em thật sự muốn làm, chính là nhìn thấy chị An Nhiên bình an và nói lời từ biệt với chị.”

 

“Bây giờ tâm nguyện của em đã thành, đã đến lúc em phải đi rồi.”

 

“Chị đừng có quên phải về nhà đó nhé!”

 

Em ấy nhìn tôi chớp mắt, nụ cười đó thuần khiết làm sao.

 

11.

 

Lâm Lâm nói rất đúng, tôi không phải là không có chốn dung thân, tôi còn có nhà, tôi phải về nhà.

 

Về tới ngôi nhà Mao Sơn cũ kỹ khi sư phụ nhận nuôi tôi khi 13 tuổi.

 

Sư phụ tôi cũng hơi có một chút danh tiếng ở bên Mao Sơn đấy, khi tôi bắt đầu có ký ức thì ông đã để tôi bên cạnh rồi, đã từng có lúc tôi nghĩ rằng, ông ấy là người ba rơi rớt bên ngoài của tôi luôn đó.

 

Nhưng ông đã dùng hành động để phủ định dòng suy nghĩ của tôi.