Vào ngày cả thành phố hân hoan chào đón anh hùng trở về, tôi lại khoác lên mình chiếc váy cưới, gả cho một người đàn ông khác.
Mười năm trước, vị hôn phu của tôi – Lý Trí Viễn – hy sinh tại biên giới. Tôi từng thề sẽ thủ tiết vì anh cả đời, lời thề đó, chính bia mộ của anh đã chứng kiến suốt mười năm qua.
Phóng viên xông thẳng vào lễ cưới, chất vấn:
“Lý Trí Viễn đã trở về! Anh ấy chưa chết! Sao cô có thể kết hôn đúng vào hôm nay?”
Tôi chỉ bình thản nhìn người đàn ông mặc quân phục, nước mắt đầy mặt kia, rồi xoay người bước vào xe hoa.
Trước cổng Cục Dân Chính, có người phẫn nộ nhổ nước bọt vào mặt tôi:
“Cô biết anh ấy đã phải chịu đựng những gì ở nơi quỷ quái đó suốt mười năm chỉ để còn sống trở về tìm cô không?”
Tôi lau đi vệt nước bọt trên mặt, bình tĩnh ký tên vào giấy đăng ký kết hôn.
Tối hôm đó, phòng tân hôn của tôi bị đập phá tan tành, cả mạng xã hội đều đang mắng tôi là “người phụ nữ độc ác nhất lịch sử”.
Chỉ có tôi mới biết, tay trái của người tên “Lý Trí Viễn” ấy, không hề có vết sẹo của chiếc nhẫn đính hôn năm xưa.
Bình luận