Ngày Tưởng Thế Dụng cầu hôn, tôi — vị hôn thê cũ bị lưu đày suốt năm năm — cuối cùng cũng được phép trở về nước.
Trong buổi tiệc, cô gái nghèo năm nào nay đội trên đầu chiếc vương miện trị giá hàng chục triệu do chính tay anh ta thiết kế, rực rỡ như công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Còn tôi thì đứng bên cạnh, mặc váy dài màu nhạt, tay nâng chiếc khay đựng nhẫn — một chiếc nhẫn “sao trời” lấp lánh.
“Không ngờ Tống Hàn cũng đến!”
“Chẳng phải năm năm trước cô ta phát điên, bị Tổng Giám đốc Tưởng đuổi ra nước ngoài à?”
“Cô ta từng tài trợ cho nữ sinhi nghèo đó, cuối cùng lại bị cướp mất vị hôn phu, giờ quay về để đưa nhẫn á?”
“Quả nhiên là Tổng Giám đốc Tưởng — đúng là biết cách nhục nhã người ta.”
Giữa những tiếng cười nhạo, pháo hoa nổ tung rực rỡ, ba chữ “Anh yêu em” sáng rực trên màn hình lớn phía sau.
Trong tràng pháo tay nồng nhiệt, tôi bước đến trước mặt Tưởng Thế Dụng.
“Tưởng tiên sinh, nhẫn đây.”
Ánh mắt giao nhau, anh thoáng sững lại vì cách gọi xa lạ kia, còn tôi chỉ mỉm cười, khách sáo và xa cách.
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Tôi biết, anh bảo tôi đến, chỉ vì sợ tôi còn chưa từ bỏ.
Nhưng đã năm năm trôi qua rồi.
Làm sao tôi còn có thể chưa từ bỏ được chứ?
Bình luận