Chương 1 - Chiếc Nhẫn Sao Trời Và Những Bí Ẩn Chưa Được Giải Đáp

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngày Tưởng Thế Dụng cầu hôn, tôi — vị hôn thê cũ bị lưu đày suốt năm năm — cuối cùng cũng được phép trở về nước.

Trong buổi tiệc, cô gái nghèo năm nào nay đội trên đầu chiếc vương miện trị giá hàng chục triệu do chính tay anh ta thiết kế, rực rỡ như công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Còn tôi thì đứng bên cạnh, mặc váy dài màu nhạt, tay nâng chiếc khay đựng nhẫn — một chiếc nhẫn “sao trời” lấp lánh.

“Không ngờ Tống Hàn cũng đến!”

“Chẳng phải năm năm trước cô ta phát điên, bị Tổng Giám đốc Tưởng đuổi ra nước ngoài à?”

“Cô ta từng tài trợ cho nữ sinhi nghèo đó, cuối cùng lại bị cướp mất vị hôn phu, giờ quay về để đưa nhẫn á?”

“Quả nhiên là Tổng Giám đốc Tưởng — đúng là biết cách nhục nhã người ta.”

Giữa những tiếng cười nhạo, pháo hoa nổ tung rực rỡ, ba chữ “Anh yêu em” sáng rực trên màn hình lớn phía sau.

Trong tràng pháo tay nồng nhiệt, tôi bước đến trước mặt Tưởng Thế Dụng.

“Tưởng tiên sinh, nhẫn đây.”

Ánh mắt giao nhau, anh thoáng sững lại vì cách gọi xa lạ kia, còn tôi chỉ mỉm cười, khách sáo và xa cách.

“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Tôi biết, anh bảo tôi đến, chỉ vì sợ tôi còn chưa từ bỏ.

Nhưng đã năm năm trôi qua rồi.

Làm sao tôi còn có thể chưa từ bỏ được chứ?

1

Tưởng Thế Dụng nhận lấy chiếc nhẫn, cúi đầu vuốt nhẹ.

Cả hội trường, tất cả ánh đèn đều hướng về anh và Vu Hinh Hinh.

Còn tôi chỉ đứng yên trong bóng tối, đợi anh hoàn thành nghi thức quan trọng nhất cuộc đời mình, rồi lặng lẽ rời đi.

Thật ra tôi không thấy đau khổ.

Vì chuyện yêu anh, đã là chuyện của rất, rất lâu về trước.

Còn chuyện hận anh, cũng đã bị thời gian từ từ cuốn trôi.

Trong ánh mắt của bao người, anh lại bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.

Ánh mắt giao nhau, bình tĩnh không gợn sóng.

Mãi đến khi bản nhạc sắp qua đoạn cao trào, chuẩn bị vào điệp khúc.

“Tổng giám đốc Tưởng, ờ… Tổng giám đốc Tưởng?”

Người dẫn chương trình bắt đầu hoảng, mở lời nhắc nhở.

Anh không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn tôi.

Khán phòng lại rì rầm bàn tán.

“Tổng giám đốc Tưởng đang nhìn gì vậy?”

“Cái cột? Không thể nào là đang nhìn Tống Hàn đấy chứ?”

Vu Hinh Hinh lộ vẻ sốt ruột, ánh mắt cô ta cũng dần dần nhìn về phía tôi theo hướng của Tưởng Thế Dụng.

Nụ cười trên khuôn mặt cô ta dần biến thành sự hoảng hốt và thù địch khó phát hiện.

Người dẫn chương trình hoàn toàn luống cuống.

“Tổng giám đốc Tưởng, tổng giám đốc Tưởng… người cần cầu hôn là ở bên này.” Anh ta cuống quá phải tắt mic, lén bước tới nhắc nhỏ.

Lúc này Tưởng Thế Dụng mới chậm rãi quay đầu lại.

Nghi thức tiếp tục, cả hội trường tràn ngập lời chúc phúc. Vu Hinh Hinh rơi những giọt nước mắt đẹp đẽ, hai người ôm nhau hôn, chẳng ai để ý tới màn ngắt đoạn khi nãy.

Tôi bước xuống sân khấu, cha mẹ tôi cũng đang ngồi ở phía dưới.

Đúng lúc đó, sân khấu bất ngờ náo loạn.

“Vu tiểu thư ngất rồi!”

“Chuyện gì vậy?! Sao vừa đeo nhẫn xong đã ngất?!”

Tim tôi chợt thắt lại.

“Không đúng, đây không phải là chiếc nhẫn hoa hồng mà Tổng giám đốc Tưởng đã chuẩn bị.”

“Chiếc nhẫn ‘sao trời’ này từ đâu ra vậy?!”

Trợ lý của Vu Hinh Hinh xông lên, tháo nhẫn ra ngửi, rồi hét toáng:

“Có người xịt thuốc lên nhẫn! Vu tiểu thư bị dị ứng với loại thuốc này, chỉ cần ngửi thôi là ngất ngay!”

Cả hội trường xôn xao.

Rất nhiều ánh mắt, hoặc vô tình hoặc cố ý, đều nhìn về phía tôi.

Tưởng Thế Dụng nhận lại chiếc nhẫn từ tay trợ lý, trầm mặc rất lâu.

“Điều tra.”

Giọng anh vẫn như trước, điềm tĩnh nhưng đầy áp lực.

“Ai làm việc này, điều tra cho ra.”

2

Vì Vu Hinh Hinh bị ngất, buổi tiệc bị buộc phải kết thúc sớm.

Tôi cùng cha mẹ đi ra bãi đỗ xe.

Mẹ tôi bỗng quay đầu lại.

“A Hàn! Con định cố chấp đến bao giờ nữa hả?!”

Bà là người đã giữ bình tĩnh suốt cả buổi lễ, giờ đây lại run rẩy cả người.

“Con vẫn còn muốn có được nó sao?! Chừng ấy đau khổ còn chưa đủ à, vẫn chưa đủ sao?!

“Rốt cuộc khi nào con mới tỉnh ra được?! Khi nào hả?!”

Tôi sững người.

“Không phải con.”

“Sao lại không phải con?! Lúc máy quay lia cận cảnh, mẹ nhìn thấy rõ ràng rồi — chẳng phải chiếc nhẫn sao trời đó chính là cái trước đây Tưởng Thế Dụng tặng con sao?!”

Tôi khẽ lắc đầu.

“Mẹ à, chiếc nhẫn đó, ngay năm đầu con sang nước ngoài đã bị người ta cướp mất rồi.

“Thật sự không phải con. Hình dạng nó thế nào, con còn chẳng nhớ nổi. Con cũng không hề làm gì với cái nhẫn đó cả.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)