Chương 13 - Quyết Định Khó Khăn - Có câu truyện ngắn nào vừa ngọt vừa ngước hay không ?
CHƯƠNG 13
Những kí ức đã mất đi ấy bao trùm lên tôi, cuối cùng cũng chậm chạp mà chấp vá hoàn chỉnh.
Chu Tịch Bạch nói không sai, tôi là một kẻ lừa đảo.
Ngay cái lúc mà anh ấy nhận được bộ phim đầu tiên, người đầu tiên mà anh nói tin tốt ấy là tôi, tôi cũng vì nó mà kích động đến phát run.
Bởi vì nam chính của bộ phim này, dù là tính cách hay hình tượng giống như sinh ra dành để danh cho Chu Tịch Bạch vậy.
Tôi có một niềm tin mãnh liệt rằng anh nhất định sẽ nổi tiếng.
Thế nhưng tôi không nghĩ đến bản thân cứ phát run rất lâu, lâu đến nỗi không thể khống chế được. Chỉ biết kinh ngạc nhìn bàn tay đang co rúm lại của mình.
Chiếc ly bị rơi vỡ thành từng mảnh.
Chuyện này không phải lần đầu tiên xuất hiện.
Da,mắt hay cơ ở bất kì chỗ nào trên cơ thể cũng vậy, từ rất lâu trước kia thỉnh thoảng cũng hay co giật, chỉ là lúc đó không hề xảy ra việc như hôm nay.
Sau đó, chân của tôi thường xuyên bị co giật, bắt đầu xuất hiện tình huống không thể đứng dậy được.
Tôi dần ý thức được có lẽ bản thân bị bệnh rồi.
Cho đến khi tôi đến bệnh viện kiểm tra, những con chữ lạ hoắc trên giấy chẩn đoán bệnh khiến tôi nghi hoặc thật lâu.
Bệnh tế bào thần kinh vận động.
Tôi đọc không hiểu, nhưng bác sĩ nói ba từ khác tôi liền hiểu r.
Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên (ALS)
Sau khi quay về, tôi quay lưng lại với anh tra Baidu, anh gọi tôi đi ăn cơm nhưng tôi chẳng hề đáp lại.
Bởi vì tôi đang khóc.
Nhìn thấy từng bức ảnh của người bệnh, rõ ràng bọ họ ai ai cũng rất lạc quan, nhưng những đau khổ mà căn bệnh đem đến vẫn trên giấy trắng mực đen viết bên cạnh.
Tôi cũng sẽ biến thành dáng vẻ đó, cũng có thể trở nên tệ hơn.
Không thể thiếu người chăm sóc, cũng sẽ trở nên xấu xí.
Quan trọng nhất là căn bệnh này không thể chữa khỏi.
Tôi sẽ đem đến phiền toái cho Chu Tịch Bạch, khiến anh hao mòn đến c.h.ế.t.
Không chỉ như thế.
Nếu anh biết được tôi mắc một căn bệnh không thể trị khỏi, nhất định sẽ đem hết tinh thần, sức lực và kinh tế đặt trên người tôi.
Tôi giấu tất cả, bắt đầu cố ý bới móc tìm cách cãi nhau với anh.
Tôi buông hết những lời khó nghe, đem tất cả nguyên nhân tóm gọn trong một câu “em chơi chán rồi”, sau đó dọn khỏi căn nhà của chúng tôi.
Châu Tịch Bạch vẫn biết được chân tướng.
Anh bất chấp cơn mưa xối xả mà chạy đến căn nhà mới của tôi, bướng bỉnh đứng đó mà dầm mưa.
Tôi đau lòng nên mở cửa.
“Trà Trà, em lừa anh khiến anh thật khổ
Chuyện lớn như vậy em không nói với anh, em phải giải quyết làm sao?
Chúng ta nhất định có cách”
Mặc cho bản thân bị ước mưa, anh khư khư giữ lấy tập tài liệu trong lòng mình hoàn toàn khô ráo.
Anh đỏ cả mắt, viết chi chít những dòng ghi chú lên đó.
Tôi lừa anh, dùng những lời tàn nhẫn để đuổi anh đi nhưng anh vẫn vì tôi mà cố gắng tìm cách.
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng không thể kiềm được nữa, cứ thế mà rơi xuống.
Tôi thật sự diễn không nổi một cô gái xấu xa vô tâm vô phế nữa. Chỉ có thể vừa khóc vừa đuổi anh ra ngoài.
“Chu Tịch Bạch bây giờ anh hối hận còn kịp.
Đợi anh lấy được giải ảnh đế tất cả mọi người đều sẽ biết anh có một người bạn gái chân tay co rút, lúc cười lên còn chảy nước miếng.
Làm sao đối mặt với vấn đề này, anh đã nghĩ đến chưa?
Em chỉ muốn tốt cho anh”.
Chu Tịch Bạch của tôi còn phải làm một đại minh tinh.
“Dù cho bây giờ anh yêu em, nhưng nếu thật sự gánh vác em một đời, một hai năm đầu còn có thể vậy mười năm, hai mươi năm thì sao?
Đợi đến lúc anh chán ngán em thì em phải làm sao bây giờ”
Tôi không thể làm gì hơn, chỉ mong anh nhanh chóng rời đi.
“Trà Trà, đẩy anh ra xa không phải tốt cho anh, không thể tự mình chăm sóc em anh sẽ phát điên mất
Anh khong thể chứng minh cho em thấy chuyện của tương lai, chuyện duy nhất mà anh có thể làm đó là mỗi ngày đều ở cạnh em, khiến em an tâm
Đáp án của tương lai, chúng ta dùng cả đời để kiểm chứng
Mỗi ngày đều ở bên nhau…đây mới đúng là ý nghĩa của câu “một đời”
Trà Trà, anh yêu em”.
Lời nói của anh chạm đến tim tôi.
Tôi ngầm đồng ý để Chu Tịch Bạch cùng mình đi bệnh viện. Nhưng anh chỉ có thể tranh thủ lúc không quay phim, tôi không muốn chiếm dụng thời gian làm việc của anh.
Trong nhóm giao lưu bệnh nhân, mọi người ai ai cũng rất lạc quan, điều đó cũng tác động đến tôi.
Bọn họ nói với tôi, tuổi thọ của người bị ALS trug bình là 10 năm.
Tôi vui vẻ mà cho rằng bản thân rất may mắn.
Nhưng tình trạng của tôi lại chuyển xấu.
Ngày đó, là ngày sinh nhật của Chu Tịch Bạch và cũng là ngày đóng máy của bộ phim đầu tiên mà anh làm nam chính.
Tôi lại vì tê liệt hô hấp mà ngất xỉu trên đường về nhà khi đi mua bánh kem cho anh…và cũng không tỉnh lại nữa.
Bạn thấy đó, tôi giống như là khắc tinh của cuộc đời anh.
Ngày mà tôi chết lại khắc sâu vào ngày vui của anh.
Những kí ức đã mất đi ấy bao trùm lên tôi, cuối cùng cũng chậm chạp mà chấp vá hoàn chỉnh.
Chu Tịch Bạch nói không sai, tôi là một kẻ lừa đảo.
Ngay cái lúc mà anh ấy nhận được bộ phim đầu tiên, người đầu tiên mà anh nói tin tốt ấy là tôi, tôi cũng vì nó mà kích động đến phát run.
Bởi vì nam chính của bộ phim này, dù là tính cách hay hình tượng giống như sinh ra dành để danh cho Chu Tịch Bạch vậy.
Tôi có một niềm tin mãnh liệt rằng anh nhất định sẽ nổi tiếng.
Thế nhưng tôi không nghĩ đến bản thân cứ phát run rất lâu, lâu đến nỗi không thể khống chế được. Chỉ biết kinh ngạc nhìn bàn tay đang co rúm lại của mình.
Chiếc ly bị rơi vỡ thành từng mảnh.
Chuyện này không phải lần đầu tiên xuất hiện.
Da,mắt hay cơ ở bất kì chỗ nào trên cơ thể cũng vậy, từ rất lâu trước kia thỉnh thoảng cũng hay co giật, chỉ là lúc đó không hề xảy ra việc như hôm nay.
Sau đó, chân của tôi thường xuyên bị co giật, bắt đầu xuất hiện tình huống không thể đứng dậy được.
Tôi dần ý thức được có lẽ bản thân bị bệnh rồi.
Cho đến khi tôi đến bệnh viện kiểm tra, những con chữ lạ hoắc trên giấy chẩn đoán bệnh khiến tôi nghi hoặc thật lâu.
Bệnh tế bào thần kinh vận động.
Tôi đọc không hiểu, nhưng bác sĩ nói ba từ khác tôi liền hiểu r.
Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên (ALS)
Sau khi quay về, tôi quay lưng lại với anh tra Baidu, anh gọi tôi đi ăn cơm nhưng tôi chẳng hề đáp lại.
Bởi vì tôi đang khóc.
Nhìn thấy từng bức ảnh của người bệnh, rõ ràng bọ họ ai ai cũng rất lạc quan, nhưng những đau khổ mà căn bệnh đem đến vẫn trên giấy trắng mực đen viết bên cạnh.
Tôi cũng sẽ biến thành dáng vẻ đó, cũng có thể trở nên tệ hơn.
Không thể thiếu người chăm sóc, cũng sẽ trở nên xấu xí.
Quan trọng nhất là căn bệnh này không thể chữa khỏi.
Tôi sẽ đem đến phiền toái cho Chu Tịch Bạch, khiến anh hao mòn đến c.h.ế.t.
Không chỉ như thế.
Nếu anh biết được tôi mắc một căn bệnh không thể trị khỏi, nhất định sẽ đem hết tinh thần, sức lực và kinh tế đặt trên người tôi.
Tôi giấu tất cả, bắt đầu cố ý bới móc tìm cách cãi nhau với anh.
Tôi buông hết những lời khó nghe, đem tất cả nguyên nhân tóm gọn trong một câu “em chơi chán rồi”, sau đó dọn khỏi căn nhà của chúng tôi.
Châu Tịch Bạch vẫn biết được chân tướng.
Anh bất chấp cơn mưa xối xả mà chạy đến căn nhà mới của tôi, bướng bỉnh đứng đó mà dầm mưa.
Tôi đau lòng nên mở cửa.
“Trà Trà, em lừa anh khiến anh thật khổ
Chuyện lớn như vậy em không nói với anh, em phải giải quyết làm sao?
Chúng ta nhất định có cách”
Mặc cho bản thân bị ước mưa, anh khư khư giữ lấy tập tài liệu trong lòng mình hoàn toàn khô ráo.
Anh đỏ cả mắt, viết chi chít những dòng ghi chú lên đó.
Tôi lừa anh, dùng những lời tàn nhẫn để đuổi anh đi nhưng anh vẫn vì tôi mà cố gắng tìm cách.
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng không thể kiềm được nữa, cứ thế mà rơi xuống.
Tôi thật sự diễn không nổi một cô gái xấu xa vô tâm vô phế nữa. Chỉ có thể vừa khóc vừa đuổi anh ra ngoài.
“Chu Tịch Bạch bây giờ anh hối hận còn kịp.
Đợi anh lấy được giải ảnh đế tất cả mọi người đều sẽ biết anh có một người bạn gái chân tay co rút, lúc cười lên còn chảy nước miếng.
Làm sao đối mặt với vấn đề này, anh đã nghĩ đến chưa?
Em chỉ muốn tốt cho anh”.
Chu Tịch Bạch của tôi còn phải làm một đại minh tinh.
“Dù cho bây giờ anh yêu em, nhưng nếu thật sự gánh vác em một đời, một hai năm đầu còn có thể vậy mười năm, hai mươi năm thì sao?
Đợi đến lúc anh chán ngán em thì em phải làm sao bây giờ”
Tôi không thể làm gì hơn, chỉ mong anh nhanh chóng rời đi.
“Trà Trà, đẩy anh ra xa không phải tốt cho anh, không thể tự mình chăm sóc em anh sẽ phát điên mất
Anh khong thể chứng minh cho em thấy chuyện của tương lai, chuyện duy nhất mà anh có thể làm đó là mỗi ngày đều ở cạnh em, khiến em an tâm
Đáp án của tương lai, chúng ta dùng cả đời để kiểm chứng
Mỗi ngày đều ở bên nhau…đây mới đúng là ý nghĩa của câu “một đời”
Trà Trà, anh yêu em”.
Lời nói của anh chạm đến tim tôi.
Tôi ngầm đồng ý để Chu Tịch Bạch cùng mình đi bệnh viện. Nhưng anh chỉ có thể tranh thủ lúc không quay phim, tôi không muốn chiếm dụng thời gian làm việc của anh.
Trong nhóm giao lưu bệnh nhân, mọi người ai ai cũng rất lạc quan, điều đó cũng tác động đến tôi.
Bọn họ nói với tôi, tuổi thọ của người bị ALS trug bình là 10 năm.
Tôi vui vẻ mà cho rằng bản thân rất may mắn.
Nhưng tình trạng của tôi lại chuyển xấu.
Ngày đó, là ngày sinh nhật của Chu Tịch Bạch và cũng là ngày đóng máy của bộ phim đầu tiên mà anh làm nam chính.
Tôi lại vì tê liệt hô hấp mà ngất xỉu trên đường về nhà khi đi mua bánh kem cho anh…và cũng không tỉnh lại nữa.
Bạn thấy đó, tôi giống như là khắc tinh của cuộc đời anh.
Ngày mà tôi chết lại khắc sâu vào ngày vui của anh.