Chương 14 - Kí Ức Trong Suốt - Có câu truyện ngắn nào vừa ngọt vừa ngước hay không ?
CHƯƠNG 14.
Cảm giác bị đuối nước biến mất, tôi từ từ tỉnh dậy.
Cách bài trí hiện lên trước mắt, đây rõ ràng chính cái viện nhỏ mà cả hai từng sinh sống.
Tôi không biết bản thân ngất xỉu đã bao lâu, cũng không biết Chu Tịch Bạch đã làm như thế nào.
Trong phòng, ánh đèn hoàng hôn làm cho người ta có cảm giác ấm áp, hòa thuận.
Tôi nghe thấy âm thanh leng keng của nồi niêu va vào nhau.
Là Chu Tịch Bạch đang bận bịu dưới phòng bếp.
Trên chiếc bàn ở phòng khách là một chiếc bánh kem và cả bàn đầy ấp thức ăn.
Nơi này thật tốt đẹp.
Vào mùa hè, nơi này rất hay cúp điện, lúc đó tôi sẽ cùng Chu Tịch Bạch đem thảm trải ở ban công rồi cả hai sẽ ngồi đó cùng ăn dưa hấu.
Anh luôn dành phần ngọt nhất cho tôi.
Những ký ức ngọt ngào này thường sẽ kết thúc ở lúc chúng tôi lăn lộn trên giường.
Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều kí ức khác đang tràn ngập trong tâm trí tôi.
Thế nhưng tôi chỉ là một hồn ma, tôi không có nước mắt.
Thời khắc này, người tôi yêu đang ở phòng bếp bận bịu, căn phòng không lớn nhưng lại lấp đầy hương vị hạnh phúc.
Nếu tôi còn sống, khung cảnh này nhất định sẽ rất ấm áp.
Tôi bay đến sau lưng của anh.
Vốn muốn dọa anh ấy một chút nhưng lại sợ anh cắt trúng tay nên tôi chỉ chọt nhẹ vào vai anh mà thôi.
Cuối đầu nhìn những ngón tay của chính mình, hình như có gì đó khác khác so với lúc trước.
Thật ra mà nói, tôi sớm đã nhận ra rồi.
Chuyện cũ nhớ ra càng nhiều, cơ thể tôi càng trong suốt đi một chút.
“Chu Tịch Bạch, em nhớ ra hết rồi”
Con người đang mãi miết bận bịu đó bỗng dừng lại.
Tôi nói tiếp: “Anh ngốc không chứ, làm nhiều món như vậy làm gì. Nhiều món như vậy một mình anh có thể ăn hết không”.
Anh quay người lại, vuốt ve đôi má của tôi rồi cưng chiều nói:
“Em mới ngốc, đây toàn là những món em thích, và cũng làm để em ăn đấy”.
Chu Tịch Bạch đem trái cây đến bàn ngồi xuống.
“Trà Trà, chúng ta về nhà rồi
Cùng anh đón sinh nhật một lần đi” anh dè dặt nói.
Anh không nói lí do, nhưng lòng của cả hai đều rõ ràng cả rồi.
Tôi bay đến ngồi trước mặt anh, trái tim nóng lên, như bị bóp nát.
“Vậy anh mau cắm nến đi, em hát sẽ hát chúc mừng sinh nhật cho anh nghe” tôi giả vờ vui vẻ nói.
“Anh lựa bánh kem đẹp hơn em nhiều luôn ấy” tôi đưa tay ôm cằm.
Chu Tịch Bạch thắp nến, còn tôi giục anh mau ước nguyện.
Anh nhắm mắt, không biết trong lòng đang ước gì nữa.
Tôi đoán tới đoán lui.
Con người ngốc nghếch này sẽ không ước những lời ngu ngốc như là tôi sẽ có thể sống lại chứ?
Đừng vì tôi mà lãng phí cơ hội sống lâu trăm tuổi chứ.
Chu Tịch Bạch yên tĩnh mà mở mắt, viền mắt anh hơi hồng, giống như đang cố chịu đựng nỗi buồn.
Tôi bĩu môi, dùng hết sức lực muốn thổi tắt nến trên bánh kem.
Thế nhưng thổi thật lâu cũng chẳng thể làm được.
Rất lâu sau, tôi nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Hình như em chẳng còn lực để thổi nến nữa rồi”
Tôi cố gắng hi hi ha ha, khiến cho bản thân nhìn vui vẻ hơn một chút.
“Xin lỗi anh, Chu Tịch Bạch, em lại mất vào ngày sinh nhật của anh.
Cũng xin lỗi… vì em đã nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Thật ra, em cũng rất yêu anh”
Hai tay anh nắm chặt thành quyền, dường như cũng đang cố mỉm cười, anh lặp đi lặp lại một cách máy móc: “Không sao cả, không sao cả Trà Trà à”
Tôi hỏi: “Anh đã ước gì vậy?”
“Anh ước rằng bản thân sống lâu trăm tuổi” giọng anh có chút nghẹn ngào.
Tôi rất hài lòng với đáp án này.
Tôi chăm chú nhìn chính mình, tôi đã không thể chạm vào người mình yêu nữa rồi. Tôi thành khẩn nói:
“Hãy sống thật tốt, sau đó quên em đi.
Em xin anh, Chu Tịch Bạch à”
Nghe tôi nói như vậy, anh chẳng cười nổi nữa.
Tôi biết, tôi biết anh nhất định rất không tình nguyện.
“Được”
Đây là toàn bộ tâm nguyện của tôi rồi. Tôi bỗng nhiên cảm thấy, là một linh hồn nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc đó chứ.
Tôi đã mong rằng Chu Tịch Bạch là ảnh đế, cuối cùng cũng có thể chính mắt nhìn thấy anh từng bước từng bước đi đến đỉnh vinh quang.
Tôi mong anh vẫn yêu tôi, sau đó anh cũng thật sự nhớ tôi nhiều năm như vậy.
Tôi mong rằng bản thân có thể bù đắp cảm giác tiếc nuối vì lần đó không thể cùng anh đón sinh nhật, cũng hi vọng anh sống lâu trăm tuổi.
Nghĩ đến đây, thân thể nặng nề của tôi bỗng trở nên nhẹ nhàn.
Tôi nhìn thấy Chu Tịch Bạch chạy qua chiếc bàn muốn ôm lấy tôi.
Thế nhưng tôi bay càng lúc càng cao, cũng dần trở nên trong suốt.
“Chu Tịch Bạch, em yêu anh” âm thanh của tôi tiêu tán trong gió.
Thế nhưng Châu Tịch Bạch yêu dấu của em, em đã lừa anh.
Nếu có thể, xin anh quên đi em chậm một chút.
Em sẽ ở mỗi thời khắc của sinh mệnh mà yêu anh.
Cảm giác bị đuối nước biến mất, tôi từ từ tỉnh dậy.
Cách bài trí hiện lên trước mắt, đây rõ ràng chính cái viện nhỏ mà cả hai từng sinh sống.
Tôi không biết bản thân ngất xỉu đã bao lâu, cũng không biết Chu Tịch Bạch đã làm như thế nào.
Trong phòng, ánh đèn hoàng hôn làm cho người ta có cảm giác ấm áp, hòa thuận.
Tôi nghe thấy âm thanh leng keng của nồi niêu va vào nhau.
Là Chu Tịch Bạch đang bận bịu dưới phòng bếp.
Trên chiếc bàn ở phòng khách là một chiếc bánh kem và cả bàn đầy ấp thức ăn.
Nơi này thật tốt đẹp.
Vào mùa hè, nơi này rất hay cúp điện, lúc đó tôi sẽ cùng Chu Tịch Bạch đem thảm trải ở ban công rồi cả hai sẽ ngồi đó cùng ăn dưa hấu.
Anh luôn dành phần ngọt nhất cho tôi.
Những ký ức ngọt ngào này thường sẽ kết thúc ở lúc chúng tôi lăn lộn trên giường.
Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều kí ức khác đang tràn ngập trong tâm trí tôi.
Thế nhưng tôi chỉ là một hồn ma, tôi không có nước mắt.
Thời khắc này, người tôi yêu đang ở phòng bếp bận bịu, căn phòng không lớn nhưng lại lấp đầy hương vị hạnh phúc.
Nếu tôi còn sống, khung cảnh này nhất định sẽ rất ấm áp.
Tôi bay đến sau lưng của anh.
Vốn muốn dọa anh ấy một chút nhưng lại sợ anh cắt trúng tay nên tôi chỉ chọt nhẹ vào vai anh mà thôi.
Cuối đầu nhìn những ngón tay của chính mình, hình như có gì đó khác khác so với lúc trước.
Thật ra mà nói, tôi sớm đã nhận ra rồi.
Chuyện cũ nhớ ra càng nhiều, cơ thể tôi càng trong suốt đi một chút.
“Chu Tịch Bạch, em nhớ ra hết rồi”
Con người đang mãi miết bận bịu đó bỗng dừng lại.
Tôi nói tiếp: “Anh ngốc không chứ, làm nhiều món như vậy làm gì. Nhiều món như vậy một mình anh có thể ăn hết không”.
Anh quay người lại, vuốt ve đôi má của tôi rồi cưng chiều nói:
“Em mới ngốc, đây toàn là những món em thích, và cũng làm để em ăn đấy”.
Chu Tịch Bạch đem trái cây đến bàn ngồi xuống.
“Trà Trà, chúng ta về nhà rồi
Cùng anh đón sinh nhật một lần đi” anh dè dặt nói.
Anh không nói lí do, nhưng lòng của cả hai đều rõ ràng cả rồi.
Tôi bay đến ngồi trước mặt anh, trái tim nóng lên, như bị bóp nát.
“Vậy anh mau cắm nến đi, em hát sẽ hát chúc mừng sinh nhật cho anh nghe” tôi giả vờ vui vẻ nói.
“Anh lựa bánh kem đẹp hơn em nhiều luôn ấy” tôi đưa tay ôm cằm.
Chu Tịch Bạch thắp nến, còn tôi giục anh mau ước nguyện.
Anh nhắm mắt, không biết trong lòng đang ước gì nữa.
Tôi đoán tới đoán lui.
Con người ngốc nghếch này sẽ không ước những lời ngu ngốc như là tôi sẽ có thể sống lại chứ?
Đừng vì tôi mà lãng phí cơ hội sống lâu trăm tuổi chứ.
Chu Tịch Bạch yên tĩnh mà mở mắt, viền mắt anh hơi hồng, giống như đang cố chịu đựng nỗi buồn.
Tôi bĩu môi, dùng hết sức lực muốn thổi tắt nến trên bánh kem.
Thế nhưng thổi thật lâu cũng chẳng thể làm được.
Rất lâu sau, tôi nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Hình như em chẳng còn lực để thổi nến nữa rồi”
Tôi cố gắng hi hi ha ha, khiến cho bản thân nhìn vui vẻ hơn một chút.
“Xin lỗi anh, Chu Tịch Bạch, em lại mất vào ngày sinh nhật của anh.
Cũng xin lỗi… vì em đã nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Thật ra, em cũng rất yêu anh”
Hai tay anh nắm chặt thành quyền, dường như cũng đang cố mỉm cười, anh lặp đi lặp lại một cách máy móc: “Không sao cả, không sao cả Trà Trà à”
Tôi hỏi: “Anh đã ước gì vậy?”
“Anh ước rằng bản thân sống lâu trăm tuổi” giọng anh có chút nghẹn ngào.
Tôi rất hài lòng với đáp án này.
Tôi chăm chú nhìn chính mình, tôi đã không thể chạm vào người mình yêu nữa rồi. Tôi thành khẩn nói:
“Hãy sống thật tốt, sau đó quên em đi.
Em xin anh, Chu Tịch Bạch à”
Nghe tôi nói như vậy, anh chẳng cười nổi nữa.
Tôi biết, tôi biết anh nhất định rất không tình nguyện.
“Được”
Đây là toàn bộ tâm nguyện của tôi rồi. Tôi bỗng nhiên cảm thấy, là một linh hồn nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc đó chứ.
Tôi đã mong rằng Chu Tịch Bạch là ảnh đế, cuối cùng cũng có thể chính mắt nhìn thấy anh từng bước từng bước đi đến đỉnh vinh quang.
Tôi mong anh vẫn yêu tôi, sau đó anh cũng thật sự nhớ tôi nhiều năm như vậy.
Tôi mong rằng bản thân có thể bù đắp cảm giác tiếc nuối vì lần đó không thể cùng anh đón sinh nhật, cũng hi vọng anh sống lâu trăm tuổi.
Nghĩ đến đây, thân thể nặng nề của tôi bỗng trở nên nhẹ nhàn.
Tôi nhìn thấy Chu Tịch Bạch chạy qua chiếc bàn muốn ôm lấy tôi.
Thế nhưng tôi bay càng lúc càng cao, cũng dần trở nên trong suốt.
“Chu Tịch Bạch, em yêu anh” âm thanh của tôi tiêu tán trong gió.
Thế nhưng Châu Tịch Bạch yêu dấu của em, em đã lừa anh.
Nếu có thể, xin anh quên đi em chậm một chút.
Em sẽ ở mỗi thời khắc của sinh mệnh mà yêu anh.