Chương 12 - Ghen Tức và Tình Yêu - Có câu truyện ngắn nào vừa ngọt vừa ngước hay không ?

CHƯƠNG 12

Tôi chẳng nghĩ đến người đến tìm Chu Tịch Bạch là cô gái hôm đó ở phòng bao.

Cô gái tay ôm một bó hoa thật to, khuôn mặt thanh thuần, xinh xắn nhòm ra từ phía sau.

“Anh quả nhiên ở đây” cô thở phào.

Chu Tịch Bạch cau đôi mày, hỏi ngược lại: “Cô tìm đến đây làm gì?”

“Chúng ta không thân, tôi cũng không cho cô đường tắt gì để đi cả.

Nếu cô vẫn cứ ôm loại tâm tư đó, tôi khuyên cô mau rời đi”

“Xin chào, em là Trầm Vụ” cô gái sợ Chu Tịch Bạch sẽ đóng cửa liền lớn giọng giải thích.

“Hôm nay em đến là để cảm ơn anh” cô nhét bó hoa vào lòng Chu Tịch Bạch, mặt ửng ửng hồng.

“Ngày đó em mang váy của người khác, cố ý tiếp cận anh…

Lúc đó anh bảo em cởi váy nhưng chính mình lại quay về phía khác, không hề nhìn em. Sau đó còn cho em mượn áo…”.

Cô ấy không nói tiếp nữa, cắn cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi biết cô ấy đang cảm ơn anh vì đã giữ lại một chút tự tôn cho mình.

Hoặc là bản thân cô vốn cũng đang do dự khoog biết có nên thông qua cách đó để có thể đi đường tắt, một bước thành danh.

Nhưng hành động của Chu Tịch Bạch rõ ràng là chém cô ấy một đao.

“Không cần cảm ơn tôi

Muốn cảm ơn thì nên cảm ơn bạn gái cũ của tôi, là cô ấy nói với tôi dù là lúc nào đi nữa cũng không được ức hiếp những cô gái nhỏ”

Lúc nói những lời này, anh dịch về phía khung cửa, hướng về phía tôi mà nói.

Tôi tự hào mà ưỡn cao ngực.

Trầm Vụ hơi hơi mở to mắt: “Bạn gái cũ? Là người mà anh nhắc đến ở lễ trao giải, là người nhảy từ tầng 18…”

Tôi thấy Chu Tịch Bạch gật đầu.

Ánh mắt của anh trở nên xa xăm, khóe miệng mang theo ý cười.

“Ừ
Chỉ là cô ấy không phải nhảy từ tầng 18 xuống"

“Nếu cô ấy vẫn còn sống…” Chu Tịch Bạch cụp mắt, khóe miệng có chút bất đắc dĩ.

Anh đặt bó hoa xuống đất, không có ý nhận.

“Thật xin lỗi, thật xin lôi” Trầm Vụ ý thức được mình đã lỡ lời liền nói xin lỗi và liên tục cúi đầu.

“Đây là áo vest của anh, em đã giặt sạch rồi”

“Tiền bối, mong an yên tâm, từ nay về sau em nhất định sẽ đi đường chính, trở thành một người ưu tú giống anh vậy” cô để lại lời này rồi ngượng ngùng rời đi.

Tôi nhìn chăm chăm vào bó hoa bên chân anh, tuy rằng anh không hề nhận nhưng trong lòng tôi có một cảm giác không ổn.

Tôi ghen rồi.

Tôi cũng hiểu rõ được một chuyện.

Tôi yêu Chu Tịch Bạch.

Tôi đối với Chu Tịch Bạch căn bản không thể là “không còn hứng thú” hay “chơi chán rồi”, những từ đầy máu chó như vậy lại có thể tổng quát nên một thứ tình cảm.

Như vậy, cuối cùng tại sao tôi lại chia tay Chu Tịch Bạch?

“Này, Chu Tịch Bạch”

“Đừng nói anh động lòng với tôi rồi nhé”

Chu Tịch Bạch không cười nữa.

“Em đúng là một chút cũng không thay đổi

Hạ Trà, lúc trước khi mà lần đầu tiên anh đóng cảnh hôn, em ngoài mặt tỏ ra không quan tâm nhưng trên đường về nhà lại ghen đến không chịu được, cả một đường đều tỏ ra khó chịu với anh.

Lúc đó chân em bị tê, ầm ỉ muốn anh cõng em, còn lén lau nước mắt, lem hết kem nền lên áo của anh

Em còn nhớ em đã nói gì với anh không?

Em nói, không cần biết lúc anh diễn sẽ hôn người nào nhưng nhất định trong đầu phải là em”

Anh thả lỏng chân mày, có lẽ là khung cảnh ấm áp nào đó trong hồi ức hiện ra.

Chu Tịch Bạch dang tay, trong không trung xuyên qua bàn tay tôi giống như muốn cùng tôi đan mười đầu ngón tay lại với nhau.

Sau vài lần dùng sức nắm vào không trung, nụ cười của anh dần đông cứng lại.

Chúng tôi đều biết anh ấy không thể lại nắm tay tôi như trước đây được nữa.

Nhưng anh lại cố chấp mà nắm vào không khí, như đang tranh giành thứ gì đó.

Anh tiếp tục nói: “Anh không đóng cảnh hôn nữa”

“Những năm này, mỗi ngày mỗi đêm trong đầu anh chỉ nghĩ đến em”

Những lời này làm trái tim tôi rất đau, cứ như dao cứa từng nhát từng nhát vào trái tim vậy.
Tôi bay đến trước mặt anh, nhìn thấy ánh mắt anh thoáng qua một tia cảm xúc.

Anh giống như rất bi thương nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Ánh mắt ấy làm cho linh hồn tôi càng đau đớn hơn.

Mắt tôi đen lại, ngã về phía sau như muốn chìm xuống biển sâu.