Chương 1 - Cô An Lương Mười Vạn

Tôi tên là An Thi.

Mọi người đều nói “nằm yên” là một tội lỗi.

Nhưng tôi nghĩ, là do họ chưa từng mệt mỏi đến mức như tôi.

Công việc trước đây, tôi làm thêm suốt đêm liên tục một tuần.

Cuối cùng ngất xỉu trong phòng nghỉ, suýt nữa thì không tỉnh lại.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là với lấy điện thoại, kiểm tra nhóm dự án.

Quản lý hỏi: “An Thi, bản PPT đó sửa xong chưa?”

Tôi rút kim truyền.

Đập đơn xin nghỉ việc vào mặt ông ta.

Trong tài khoản còn lại hai ngàn ba trăm tệ.

Đủ sống một tháng.

Tôi nằm yên suốt hai mươi chín ngày.

Tối ngày thứ hai mươi chín.

Chủ nhà đập cửa: “An Thi! Mai không nộp tiền thuê thì dọn đi cho khuất mắt!”

Tôi nhìn chằm chằm trần nhà.

Đếm xem có bao nhiêu vết nứt.

Điện thoại đột nhiên sáng lên.

Một số lạ gọi đến.

“Cô An phải không? Tôi là trợ lý của ngài Cố, họ Trần.”

“Có một công việc cho cô, lương tháng mười vạn, bao ăn ở, đi làm ngay.”

“Công việc gì vậy?”

“Làm vợ ngài Cố.”

“……”

“Ngài Cố là ai?”

“Chủ tịch tập đoàn Cố Thị, Cố Thủ.”

“……”

“Tôi á?”

“Đúng vậy. Ngài Cố nói, cô rất phù hợp.”

“Phù hợp cái gì?”

“Phù hợp để làm vợ ngài Cố.”

“……”

“Hợp đồng và thỏa thuận tiền hôn nhân đã soạn sẵn, sẽ gửi qua email cho cô sau.”

“Mười giờ sáng mai, tại biệt thự nhà họ Cố, cô cần ký tên.”

“Nếu tôi từ chối thì sao?”

“Có vẻ như… cô không có quyền từ chối.”

“Cô An, có vẻ như cô không có quyền từ chối. Chủ nhà của cô là nhân viên của một công ty con thuộc tập đoàn Cố Thị.”

“……”

Tôi tiếp tục nhìn trần nhà.

Vết nứt cuối cùng.

Đếm xong rồi.

Mười bảy vết.

“Được thôi.”

Cứ thế,

Tôi kết hôn với Cố Thủ.

Một người đàn ông góa vợ, 48 tuổi, có ba người con trai, tài sản hàng tỷ.

Lễ cưới rất đơn giản.

Lãnh giấy kết hôn.

Ký tên.

Thỏa thuận tiền hôn nhân dày như viên gạch.

Ý chính chỉ có một:

Cô An Thi, với tư cách là vợ hợp pháp của ông Cố Thủ:

— Không được đụng chạm đến tài sản cốt lõi của Cố Thị.

— Không được can thiệp vào bất kỳ quyết định kinh doanh nào của Cố Thị.

— Không được chỉ trích hay can dự vào cuộc sống của ông Cố và ba người con trai.

Mỗi tháng mười vạn tệ.

Tiền tiêu vặt.

Thêm một thẻ phụ không giới hạn chi tiêu,

dùng để “duy trì thể diện cho bà Cố”.

Tôi ký.

Ký rất nhanh.

Trợ lý Trần sững người.

“Cô An… cô không muốn đọc các điều khoản khác sao?”

“Không cần.”

Tại sao vậy?”

“Tôi chỉ quan tâm… giường có đủ lớn không.”

“……”

Giường của Cố Thủ,

Thực sự rất lớn.

Lớn đến kỳ lạ.

Nằm lên như đang ngủ trên mây.

Nhưng Cố Thủ gần như không về ngủ.

Ông quá bận.

Bận kiếm tiền.

Bận bay khắp thế giới.

Bận mở rộng bản đồ thương nghiệp của Cố Thị.

Vai trò của tôi, chỉ là khi ông ấy thỉnh thoảng cần một nữ tháp tùng dự tiệc.

Treo lên tay ông ấy.

Mỉm cười.

Gật đầu.

Nói “xin chào”.

Nói “cảm ơn”.

Nói “tạm biệt”.

Thời gian còn lại, tôi nằm trong phòng kính trên tầng cao nhất của biệt thự nhà họ Cố.

Đọc sách.

Xem phim.

Ăn hoa quả.

Ngắm mây trôi.

Ngắm sao lên.

Lương tháng mười vạn.

Bao ăn, bao ở.

Nội dung công việc: nằm yên.

Công việc này,

tôi có thể làm đến khi chết.

Nếu như, không có ba người con riêng đó.

Cố Xung — con cả.

Hai mươi hai tuổi.

Mới tốt nghiệp đại học.

Tóc đỏ rực.

Tai đeo ít nhất mười cái khuyên.

Ánh mắt nhìn tôi,

như nhìn một miếng kẹo cao su dính trên thảm nhà họ Cố.

Cố Tranh — con thứ.

Hai mươi tuổi.

Phó tổng danh nghĩa của công ty công nghệ trực thuộc Cố Thị.

Đeo kính gọng vàng.

Vest chỉn chu.

Ánh mắt nhìn tôi,

như nhìn một cổ đông hạng bét sắp bị đá khỏi cuộc chơi.

Cố Diễn — con út.

Mười sáu tuổi.

Học sinh trường quốc tế.

Là người giống Cố Thủ nhất trong ba anh em.

Đôi mắt long lanh,

trông như một chú nai con vô hại.

Lần đầu gặp mặt,

rụt rè gọi tôi là “cô An”.

Đưa tôi một chiếc bánh quy cậu tự tay nướng.

Ngọt đến phát nghẹn.

Tôi suýt thì bị nghẹn chết.

Nhưng trong ánh mắt sâu thẳm của cả ba người đó,

ẩn giấu cùng một thứ:

cảnh giác.

thăm dò.

đánh giá.

Tôi biết.

Trong căn biệt thự trị giá hàng trăm triệu này,

tôi mới là người ngoài cuộc.

Một “cô An” lương mười vạn mỗi tháng,

bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi ra đường.

Không sao cả.

Các cậu chơi của các cậu.

Tôi nằm của tôi.

Nước giếng không phạm nước sông.

Cho đến tối hôm đó.

Cố Xung tổ chức một “bữa tiệc nhỏ”.

“Nhỏ” ở đây,

là khoảng hơn trăm người.

m nhạc ầm ầm muốn lật tung cả mái nhà.

Rượu đổ đầy sàn nhà.

Tôi đeo tai nghe chống ồn,

ngồi ở tầng thượng xem phim Hàn.

Khóc đến tèm nhem.

Cửa bị đạp tung.

Cố Xung nồng nặc mùi rượu lao vào.

“Này! Bà già!”

Tôi tạm dừng máy tính bảng,

lau nước mắt.

“Dưới hết rượu rồi! Đi xuống hầm lấy vài thùng lên đây!”

Cậu ta chỉ tay vào mặt tôi.

“Tránh ra,” tôi nói.

“Cái gì?”

“Cậu đang che mất ánh sáng của tôi rồi.”

Cậu ta như con bò tót bị chọc tức.

“Bà tưởng bà là cái thá gì mà dám nói với tôi như thế hả?”

“Tôi là người ba cậu bỏ tiền ra thuê về để nằm.”

Tôi chỉ ra cửa.

“Khiêng rượu là việc lao động chân tay,

không nằm trong nội dung hợp đồng của tôi.”

“Đi tìm quản gia ấy.”

Cậu ta giật lấy máy tính bảng của tôi,

ném xuống sàn.

Màn hình vỡ tan.

“Ngay! Bây! Giờ!

Đi! Lấy! Rượu!”

Tôi nhìn cậu ta.

Tóc đỏ.

Mắt trợn trừng.

Máu nóng sôi trào.

Như một con gà chọi xù lông.

Tôi đứng dậy.

Thấp hơn cậu ta một cái đầu.

“Cố Xung.”

“Gì?”

“Máy tính bảng, bản cao cấp mới nhất, giá một vạn hai.”

“……”

“Cậu làm hỏng.”

“……”

“Tiền mặt hay chuyển khoản?”

Có lẽ cậu ta không ngờ tôi lại nói thế.

Ngớ người.

“Bà nói cái quái gì thế?”

“Đền tiền.”

“Mẹ bà chứ tôi đền—”

“Hoặc, tôi sẽ gọi cho ba cậu ngay bây giờ.”

Tôi lấy điện thoại ra.

“Nói với ông ấy là con trai ông ấy đang tổ chức một bữa tiệc bất hợp pháp.”

“Gây ô nhiễm tiếng ồn nghiêm trọng.”

“Lại còn phá hoại tài sản người khác.”

“Tiện thể hỏi luôn, cái trường quản giáo khép kín bên Thụy Sĩ lần trước ông nói, còn nhận học sinh không?”

Mặt Cố Xung.

Tái mét.

Rồi đỏ ửng.

“Bà dám!”

“Cậu thử xem tôi có dám không?” – tôi mở khóa màn hình.

“Mười vạn một tháng, không bao gồm việc bị ném đồ, bị chửi rủa.”

“Gọi cho ba cậu, cùng lắm là tăng ca.”

“Biết đâu còn có thưởng thêm.”

Cậu ta trừng mắt nhìn tôi,

ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi sống.

Tiếng nhạc dưới lầu vẫn còn ầm ầm rung trời.

“Cô giỏi lắm!” – Cố Xung nghiến răng.

Cậu ta móc điện thoại ra,

ngón tay đâm mạnh vào màn hình.

“Alipay báo nhận tiền: 12.000 tệ.”

Giọng nữ máy móc vang lên.

“Cô hài lòng chưa?” – cậu ta nghiến răng.

“Tạm được.” – Tôi cúi nhặt chiếc máy tính bảng vỡ màn hình.

“Rượu…”

“Phòng chứa đồ dưới lầu, tầng ba bên phải, có chìa khóa dự phòng của quản gia.”

“Mật mã hầm rượu là sinh nhật ba cậu – gõ ngược lại.”

Tôi đeo tai nghe lại.

“Đi ra nhớ đóng cửa.”

Cố Xung đứng đó như khúc gỗ, hồi lâu. “Rầm” một tiếng — đập cửa bỏ đi.

Thế giới lại yên tĩnh.

Nằm yên, cũng cần có chiến lược.