
Cô An Lương Mười Vạn
Tôi tên là An Thi.
Mọi người đều nói “nằm yên” là một tội lỗi.
Nhưng tôi nghĩ, là do họ chưa từng mệt mỏi đến mức như tôi.
Công việc trước đây, tôi làm thêm suốt đêm liên tục một tuần.
Cuối cùng ngất xỉu trong phòng nghỉ, suýt nữa thì không tỉnh lại.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là với lấy điện thoại, kiểm tra nhóm dự án.
Quản lý hỏi: “An Thi, bản PPT đó sửa xong chưa?”
Tôi rút kim truyền.
Đập đơn xin nghỉ việc vào mặt ông ta.
Trong tài khoản còn lại hai ngàn ba trăm tệ.
Đủ sống một tháng.
Tôi nằm yên suốt hai mươi chín ngày.
Tối ngày thứ hai mươi chín.
Chủ nhà đập cửa: “An Thi! Mai không nộp tiền thuê thì dọn đi cho khuất mắt!”
Tôi nhìn chằm chằm trần nhà.
Đếm xem có bao nhiêu vết nứt.
Bình luận