Chương 4 - Chồng Độc Miệng Và Nỗi Sợ Kinh Dị

32

May mà tầng hầm cũng không quá rộng, cả nhóm dùng đèn pin rà soát từng ngóc ngách.

“Tìm thấy rồi!!” – Vương Hạo hào hứng hét lên, tay giơ cao một chiếc chìa khóa.

Mọi người cùng reo hò, đây chắc chắn là chìa để mở cửa chính.

Chỉ cần thoát ra khỏi tầng hầm, là có thể…

“Thoát ra kiểu gì mới được?”

Một khách mời bình tĩnh nhắc nhở, ngay lập tức khiến cả nhóm im bặt.

Những thứ trong tầng hầm đã bị lục tung cả rồi, chẳng còn chiếc chìa nào khác.

Mà trên cửa tầng hầm cũng chẳng có lỗ khóa.

33

“Chắc phải còn đường ra khác.”

“Đúng đó, không thể nào không có manh mối. Tìm lại lần nữa đi.”

“Biết đâu tường hay chỗ nào đó có cơ quan mở!”

Mỗi người một câu, cả nhóm lại lấy lại tinh thần tiếp tục tìm kiếm.

Tạ Du kéo tôi đi về phía bức tường.

Con người đúng là dễ thích nghi thật, mới một lúc thôi mà tôi đã quen với việc tay trong tay cùng anh ấy.

Tay còn lại của anh đang dò dọc trên tường, tìm kiếm cơ quan.

Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đầy tập trung của anh, lại nhớ đến nhiệm vụ cá nhân của mình, miệng mấp máy định nói gì đó… nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

“Câm rồi à? Diễn kịch câm hả?” – Tạ Du vừa sờ tường vừa liếc mắt qua.

Tôi: “……”

34

Trong phút chốc, sự nóng bừng trên mặt và sự do dự trong lòng tôi đều tan biến sạch.

Tôi cười cong mắt: “Chồng với em tâm linh tương thông mà, không cần nói ra, chồng cũng chắc chắn biết em định nói gì~”

Tạ Du: “……” – lần này tới lượt anh cạn lời.

Thấy anh giả vờ tập trung vào tường hơn nữa, tôi không nhịn được bật cười khẽ.

Tôi nhẹ nhàng dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào người anh: “Chồng ơi, nhiệm vụ cá nhân của anh là gì vậy?”

“Bảo vệ em.” – Tạ Du thản nhiên đáp.

Tôi sững người, không ngờ lại nhận được câu trả lời thật.

“Ò ò~” – tôi chớp mắt, cười tươi với anh: “Không hổ là chồng em~”

Không ngờ lần này anh lại không im lặng khổ sở nữa, mà ngược lại còn quay đầu nhìn tôi.

Đôi mắt đen láy của anh dưới ánh đèn pin lờ mờ phủ lên một tầng ánh sáng vàng dịu.

“Vậy còn nhiệm vụ của em là gì?”

35

“Nhiệm vụ của em hả…” – tôi giả vờ tự nhiên, cười e lệ một cái: “Là cùng chồng trốn thoát khỏi đây~”

Tạ Du nhìn tôi vài giây, sau đó “ừm” một tiếng, rồi quay đầu tiếp tục dò tường.

Tôi len lén thở phào nhẹ nhõm, tựa vào tường lần nữa, đưa đèn pin soi sáng phần tường dưới tay anh.

“Ơ?” – Tôi cảm thấy lưng mình bị cấn vào cái gì đó, liền đứng thẳng dậy, rọi đèn pin lại phía sau.

“Anh nhìn nè cái chỗ lồi trên tường này trông hơi kỳ lạ.” – Tôi vỗ vỗ vào cánh tay Tạ Du – “Cấn đau thật đấy.”

Tạ Du bước lại, đưa tay sờ thử, đột nhiên trên tường vang lên một tiếng “cạch”.

Tôi và Tạ Du liếc mắt nhìn nhau, anh khẽ cong mày cười nhẹ: “Công chúa Hạt Đậu lập công lớn rồi.”

Tôi không nhịn được bật cười, phối hợp hất tóc một cái: “Công chúa giá lâm tất cả tránh ra!”

36

“Khụ khụ khụ khụ!! Công chúa, tóc cô văng vô miệng tôi rồi!!” – phía sau vang lên tiếng kêu oai oái của Vương Hạo.

Mọi người nghe xong đều không nhịn được cười ầm lên, tôi vừa xin lỗi vừa cười theo.

Cùng lúc đó, bức tường bắt đầu từ từ dịch chuyển, Tạ Du đưa tay kéo tôi ra sau, kéo giãn khoảng cách với bức tường: “Mọi người cẩn thận.”

Tất cả đèn pin đều chiếu thẳng vào khe hở nhỏ vừa được mở ra trên tường.

Chờ vài phút mà bên trong không có động tĩnh gì, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì lối đi quá hẹp, mọi người quyết định đi vào từng người một.

Người đầu tiên là Vương Hạo, chúng tôi ở phía sau nhìn theo, chỉ chốc lát đã thấy anh ấy rẽ vào trong và khuất bóng.

Không gian tầng hầm im ắng, ai nấy đều nín thở chờ đợi.

Qua mấy phút, cuối cùng từ trong hành lang truyền ra tiếng của Vương Hạo: “Mau qua đây! Ra ngoài là thấy cửa lớn phòng khách luôn!! Có thể thoát rồi!!”

37

Mọi người đều thở phào, từng người một lần lượt chui vào.

Tôi và Tạ Du là hai người cuối cùng.

Tôi không muốn là người đi sau cùng, phía sau toàn là bóng tối, chẳng chút cảm giác an toàn.

Nhưng chưa kịp nói thì Tạ Du đã hơi ngẩng cằm ra hiệu: “Cô đi trước.”

Tôi khựng lại một chút, rồi gật đầu bước vào.

Đèn pin của Tạ Du vẫn chiếu thẳng vào hành lang, phối hợp cùng ánh đèn trong tay tôi, khiến con đường nhỏ hẹp trước mắt sáng như ban ngày.

Đi đến khúc rẽ, không biết vì lý do gì, tôi quay đầu nhìn lại Tạ Du – đang đứng ở điểm xuất phát – lại bị ánh đèn từ tay anh chiếu thẳng vào mặt, lóa đến mức không mở mắt nổi.

“Đi đi, sợ gì chứ, tôi ở ngay sau cô đây.” – Tạ Du không dời đèn, chỉ nhàn nhạt nói một câu, rồi cũng cúi người bước vào lối đi, giữ khoảng cách không gần không xa với tôi, vừa đủ để chiếu sáng con đường trước mặt tôi.

38

Chưa đi được bao xa thì đã thấy ánh sáng đổ từ bên ngoài vào hành lang.

Nghe tiếng bước chân phía sau, tôi hít sâu một hơi, rồi nhanh chóng tăng tốc.

Ra khỏi hành lang, tôi nhìn quanh một vòng, chỉ thấy Vương Hạo đang đứng không xa, ánh mắt giao nhau với tôi mấy giây.

Tôi quay người, vịn tay vào cánh cửa sắt của lối thoát khỏi mật thất, đúng lúc đó Tạ Du cũng vừa đi tới.

Tạ Du ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nghẹn một nhịp thở, bất ngờ giơ tay chỉ ra sau anh: “Chồng ơi! Cẩn thận sau lưng anh!”

Tạ Du bình tĩnh nhìn tôi, không hề nhúc nhích.

Tôi: “……”

Tôi nhịn không được bật cười: “Cho em chút thể diện đi?”

39

Tạ Du khẽ nhướng mày: “Mưu sát chồng mà còn muốn chồng phối hợp à? Vô lý quá rồi đấy.”

Tôi thở dài, vừa cười vừa đứng né sang một bên nhường đường: “Quả nhiên nhiệm vụ này khó quá trời.”

Phía sau, Vương Hạo nghe thấy liền la lên chạy lại: “Đừng chần chừ nữa! Đóng cửa lại là hắn bị nhốt, bị loại luôn, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cả hai!”

Tôi quay lại nhìn anh: “Nhưng tôi thật sự không nỡ ra tay.”

Tuy nhiệm vụ trên thẻ nói tôi và Vương Hạo phải loại những người khác, nhưng Tạ Du lại là nhiệm vụ riêng của tôi, chỉ mình tôi mới có thể ra tay với anh.

Vương Hạo sốt ruột không chịu được: “Tôi đã nhẫn tâm loại hết người khác rồi! Bây giờ cô là Hứa Giai, anh ta là Kỷ Miên, đây chỉ là trò chơi thôi! Đừng chần chừ nữa!”

Tôi nhún vai, nghiêng đầu nhìn Tạ Du: “Nhưng người tôi đang nhập vai… là Tạ Du đấy.”

Cả Tạ Du và Vương Hạo đều sững người.

Nói xong, tim tôi đập thình thịch như trống trận, tôi lặng lẽ lùi lại một bước, như thể sợ họ sẽ nghe thấy tiếng tim mình đập.

40

Vương Hạo mơ hồ hỏi lại: “Gì cơ, hả? Tôi bị lỡ mất tình tiết nào rồi à?”

Tôi: “……” “Không, anh không lỡ gì cả.”

Tạ Du khẽ cười: “Đã tha cho tôi một mạng, vậy thì đi thôi, nhiệm vụ chính vẫn là thoát ra ngoài.”

Vương Hạo liếc nhìn tôi rồi lại nhìn Tạ Du, vò đầu bất lực rồi đành dẫn đường đi trước.

Tôi và Tạ Du im lặng đi theo phía sau, đến tận cửa lớn vẫn chưa ai nói câu nào.

Vương Hạo tra chìa khóa vào ổ, quả nhiên – cửa mở ra.

Bên ngoài có một hàng dài nhân viên đang ngồi đợi, vậy là… thật sự thoát được rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước ra ngoài, vừa quay đầu định nói gì đó với Tạ Du thì thấy anh vẫn đứng trong nhà, tay đang… đóng cửa lại.