Chương 3 - Chồng Độc Miệng Và Nỗi Sợ Kinh Dị
18
Tạ Du cứ thế dắt tôi đi đến phòng khách.
Theo như kế hoạch đã bàn trên đường, chúng tôi định vào phòng khách tìm công tắc bật đèn trước.
Nhưng vừa bước xuống, liền nghe thấy tiếng động mơ hồ vang lên.
Tạ Du ra hiệu “suỵt” một tiếng, rồi cả hai rón rén tiến lại gần nơi phát ra âm thanh.
Đột nhiên – “bụp!” – va phải thứ gì đó ngay chỗ rẽ!
Tôi không kìm được hét toáng lên, Tạ Du theo phản xạ kéo tôi về phía sau, đèn pin lập tức rọi thẳng ra trước.
Ánh sáng chiếu thẳng vào nam khách mời Vương Hạo đang run rẩy: “Châu Vãn An, tiếng hét của cô làm tôi muốn rớt tim ra ngoài!”
19
Tim tôi cuối cùng cũng chịu quay lại đúng vị trí, miệng lại cứng lên ngay: “Đấy là đòn tấn công bằng sóng âm, mục đích là dọa người đấy! Tôi cố tình đấy!”
Tạ Du: “……”
Vương Hạo: “……”
20
Thì ra ngoài hai chúng tôi, bốn khách mời còn lại đều đã tập hợp ở phòng khách.
Trong bóng tối, chúng tôi đi theo Vương Hạo tìm người, bất ngờ hơi thở ấm nóng của Tạ Du áp sát bên tai tôi:
“Đừng cách xa tôi quá, ở đây ai cũng có thể là hung thủ, cẩn thận một chút.”
Tôi đỏ mặt, ôm lấy cánh tay anh, gật đầu cái rụp.
21
Sau khi tụ hội cùng mọi người, cả nhóm chia sẻ manh mối thu thập được rồi bắt đầu phân tích.
Chỉ có vài tia đèn pin soi lên mặt bàn, còn lại xung quanh đều là bóng tối mênh mông.
Mọi người ngồi quây thành vòng tròn bàn bạc, tôi đứng bên rìa, chẳng thấy chút cảm giác an toàn nào.
Tôi quay lại nhìn phía sau, mắt đảo quanh các góc tối, sợ có thứ gì đó đột nhiên lao ra.
“Vãn An? Cô thấy cách nào khả thi hơn?” – vài người quay sang hỏi.
Tôi: “……” Hả?
Tôi đảo mắt một vòng, rồi lập tức nhìn sang Tạ Du: “Cách mà chồng tôi nói ấy, cách đó là được rồi.”
Tạ Du nhắm mắt lại.
22
Cả nhóm im lặng vài giây, rồi lại tiếp tục thảo luận.
Tạ Du mở mắt ra liếc tôi một cái, tôi liền cười nịnh nọt đáp lễ.
Anh thu lại ánh nhìn, tôi cũng quay lại tiếp tục quan sát bóng tối xung quanh.
Giây tiếp theo, anh vươn tay kéo tôi vào sát ngực, đẩy tôi đứng vào vòng trong.
Phía trước là ánh sáng đèn pin chiếu lên mặt bàn, phía sau là hơi ấm tỏa ra từ người Tạ Du.
Còn bóng tối – đã bị anh chắn lại phía sau lưng tôi.
“Nhát.” – một chữ nhẹ nhàng rơi xuống trên đỉnh đầu tôi.
Tim tôi đập rầm rầm đến loạn cả suy nghĩ, đứng ngẩn ra chẳng buồn cãi lại.
23
Bình luận trực tiếp:
【Tôi có vấn đề về mắt hay gì ấy, trong tối đen thế mà vẫn thấy hai người họ xung quanh toàn bong bóng hồng bay bay?!】
【Hahahahaha Châu Vãn An ngoài miệng thì cứng rắn, nhưng người thì dính chặt!!】
【Hahaha người ta thì lo giải mã, hai người này thì cứ lôi kéo dính nhau hoài~】
【Aaaaaaa đáng yêu quá đi!! Tạ Du vừa chọc vừa bảo vệ cô ấy!!】
24
Đứng đây đúng là cảm giác an toàn thật, nhưng giọng trầm thấp của Tạ Du khi bàn luận lại cứ vang bên tai tôi.
Tim tôi muốn bay luôn rồi đó!!
May là mọi người không thảo luận quá lâu, cuối cùng quyết định làm theo gợi ý trong manh mối – xuống tầng hầm tìm chìa khóa.
Người đông lên thì tôi hết sợ, lập tức chen vào đám đông, bắt đầu tập trung nghiên cứu nhiệm vụ cá nhân của mình.
Mọi người đều rọi đèn pin chiếu phía trước, tôi nghiêng đầu nhìn – biết rõ người bên cạnh là Tạ Du, nhưng lại không thấy rõ nét mặt anh.
Không ngờ giây sau, anh giơ tay kéo tôi lại gần:”Sợ thì nói, cứ nhìn tôi mãi làm gì.”
Tôi: “……” Có phải tôi không nói đâu.
25
Thôi được rồi, cho tôi rút lại câu trước.
Ánh sáng từ đèn pin rọi vào lối xuống tầng hầm, chẳng thấy được gì cả.
Bóng tối nuốt trọn chút ánh sáng le lói ấy như chưa từng tồn tại.
Tôi lặng lẽ giữ chặt bàn tay đang run, dán sát người bên Tạ Du.
Anh lạnh giọng nói: “Tuổi trung bình mắc Parkinson là 55, cô 55 rồi à?”
Tôi: “……”
Tôi nhét bàn tay run như sàng vào lòng bàn tay anh: “Vậy anh thương người già yếu một chút đi.”
Tạ Du: “……”
26
Tay Tạ Du khô ráo, ấm áp, hơi sần nhẹ.
Anh gần như lập tức muốn rút tay ra, tôi đầu óc nóng lên, theo phản xạ nắm chặt lại.
Như thể say mê chút hơi ấm ấy, ngón tay lạnh buốt của tôi khẽ cọ nhẹ lên mu bàn tay anh.
Tạ Du khựng lại.
Mà nhiệt độ trong lòng bàn tay anh cũng theo đó lan đến tận mặt tôi.
“Tôi sợ.” – tôi khẽ nói.
Tạ Du im lặng vài giây, rồi “tsk” một tiếng, ngược lại siết tay tôi thật chặt.
Trong bóng tối, không ai nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt bên hông chúng tôi.
27
Ngoại trừ khán giả xem livestream.
【Aaaaaaaaaa!!! Nắm tay rồi kìa!!!】
【Châu Vãn An gan quá trời luôn!!!!】
【Cứu với!! Cô gái cứng miệng đó!! Cuối cùng cũng chịu thừa nhận mình sợ rồi!!】
【Tôi không chịu nổi nữa, bầu không khí căng thẳng khi nãy bị phá tan trong một nốt nhạc!!】
【Tạ Du nắm tay lại rồi!! Aaaa tôi đu cặp này thật sự!!!】
28
Hai bàn tay đan vào nhau bên hông khiến sự tồn tại của anh trở nên rõ ràng đến khó tả, đến hơi thở tôi cũng nhẹ hẳn.
Theo từng bước đi, cánh tay giao nhau nhẹ nhàng va chạm, như đập vào tim tôi.
Tôi cũng không rõ vì sao lúc đó lại bất chợt nắm lấy tay anh, chỉ là muốn chọc anh một chút, xem anh muốn mắng mà lại đỏ tai thì như thế nào.
Nhưng không ngờ, lại tự chọc trúng mình.
29
“Châu Vãn An, Tạ Du! Mau theo kịp!” – một luồng sáng đèn pin rọi thẳng đến.
Tôi như tên trộm bị bắt tại trận, lập tức buông tay, hơi gió thổi qua lòng bàn tay còn ấm khiến tôi hơi bừng tỉnh.
“Đây!” – tôi vội vã cất bước lao xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Cầu thang tầng hầm vừa dốc vừa trơn, chân tôi trượt, còn chưa kịp hét lên đã ngã nhào về phía trước.
Không có va chạm đau đớn như tưởng tượng, giây sau, tôi bị một cánh tay ngang hông kéo trở lại.
“Vội cái gì?” – Tạ Du lạnh giọng mắng, đợi tôi đứng vững mới buông tay.
Tôi nhất thời không biết nói gì, mãi sau mới thấy hối hận vì hành động hấp tấp vừa rồi.
Giờ thì hay rồi, lúng túng chưa?
30
Chúng tôi im lặng mấy giây, rồi Tạ Du hành động.
Tôi tưởng anh định bước xuống cầu thang, nên liền né sang một bên.
Kết quả… tay tôi bị anh nắm lấy.
Tôi mở to mắt trong bóng tối, đầu óc lập tức hỗn loạn.
“Không phải sợ à?” – lực siết trên tay mạnh hơn, giọng Tạ Du nhẹ nhàng vang bên tai tôi.
Anh không dừng lại nữa, cứ thế nắm tay tôi bước xuống tầng dưới.
31
Tôi mơ màng nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, hoàn toàn không để ý phía sau.
“Rầm!!”
Ngay sau khi tôi và Tạ Du bước xuống cầu thang, cánh cửa phía sau đột ngột đóng sầm lại.
“Tạ Du? Sao lại đóng cửa?!”
“Không phải chúng ta đóng.”
Nghe được câu trả lời ấy, mọi người lập tức hoảng loạn.
“Chết tiệt, bị nhốt trong tầng hầm rồi!!”
“Chẳng lẽ ngoài 6 đứa tụi mình, còn có người khác?!”
“Cứ làm theo kế hoạch ban đầu, tìm chìa khóa trước đã! Tìm được rồi hẵng nghĩ cách mở cửa tầng hầm!”
Trong chớp mắt, ai nấy đều tăng tốc hành động.