Chương 5 - Chồng Độc Miệng Và Nỗi Sợ Kinh Dị
41
Tôi sững người, cho đến khi giọng đạo diễn vang lên qua loa: “Chúc mừng Vãn An và Vương Hạo hoàn thành nhiệm vụ và thành công thoát ra!”
Tôi giật mình quay lại vội vàng xua tay với đạo diễn: “Không phải không phải, Tạ Du cũng đã ra ngoài rồi mà!”
Đạo diễn cười tủm tỉm: “Chúng tôi thấy Tạ Du là tự nguyện ở lại biệt thự để bị loại mà.”
Tôi còn đang định phản bác thì giọng Tạ Du đã vang lên phía sau: “Đúng vậy.”
Tôi quay lại – thấy anh đã bước ra ngoài.
Chưa đợi tôi hỏi, anh đã nói: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô, vậy thì giúp cô hoàn thành nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.”
“Nhưng mà…”
Tạ Du giơ tay lên, khẽ gõ nhẹ lên đỉnh đầu tôi, động tác nhẹ như chuồn chuồn lướt nước: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là trò chơi thôi.”
Nói rồi anh quay người đi về phía người đại diện, để tôi đứng ngẩn ra nhìn bóng lưng anh khuất dần.
42
【Vương Hạo: Rồi rồi, rốt cuộc là muốn ngược tôi đúng không!!】
【Hahahahaha chỉ có mỗi Vương Hạo là lo sốt vó vì nhiệm vụ, hai người kia thì quyến luyến không nỡ xa nhau, một người tự nguyện bị loại, còn người kia đứng nhìn đơ người.】
【Cứu tôi với!! Đây là chương trình thoát khỏi mật thất hay là show hẹn hò vậy trời!! Quắn tim tôi rồi!!!】
【Aaaaaaaaaaaa hai người này không phải vợ chồng thật đấy chứ?! Sao mà “đu” lại ngọt vậy hả trời?!】
【”Tôi sợ”, “Nhưng người tôi nhập vai là Tạ Du”, “Tôi không nỡ ra tay” — Vãn An, cô đừng có yêu như vậy nữa được không!!】
43
Sau khi chương trình chính thức quay xong thì livestream vẫn chưa kết thúc, mỗi người đều phải làm một buổi phỏng vấn hậu trường.
Sáu người, mỗi người ở một căn phòng riêng biệt để phỏng vấn cùng lúc.
Tôi nhìn thấy Tạ Du đang sải bước về phía tổ chương trình, bên cạnh là người đại diện đang cầm máy tính bảng nói gì đó với anh.
Đúng lúc ấy, nhân viên gọi tôi vào phỏng vấn, Tạ Du nghe thấy quay đầu lại nhìn.
Khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào tôi, tôi lấy hết dũng khí.
Tôi bước về phía Tạ Du, anh cũng dừng chân lại.
“Thầy Tạ, em có thể… add WeChat với anh được không?”
44
Anh nhìn tôi, không nhúc nhích, và dũng khí vừa gom góp được suýt nữa đã tan thành mây khói trong sự im lặng đó.
Anh thản nhiên nói: “Thầy Tạ? Trong mật thất đâu thấy em lễ phép thế này.”
Giọng điệu uể oải quen thuộc khiến tôi thả lỏng.
Khoảng cách xa cách vốn hình thành ngay khi rời khỏi vai diễn bỗng chốc vỡ tan.
“Thì đâu thể gọi ‘chồng ơi’ được nữa đúng không?” – Tôi cười rạng rỡ với anh.
Tạ Du: “……”
Ngoài trời không tối như trong mật thất, có thể thấy rõ đôi tai đỏ lên của anh.
Ngón tay tôi ngứa ngáy, rất muốn… véo nhẹ một cái…
“Chỉ cần gọi là Tạ Du là được.” – cuối cùng anh cũng chủ động vượt qua đề tài khiến mình im lặng kia, rút điện thoại ra.
Chúng tôi trao đổi số liên lạc, nhân viên hai bên cũng bắt đầu giục giã.
Tạ Du gật đầu với tôi: “Gặp lại sau.”
45
Buổi phỏng vấn bắt đầu.
“Vãn An thấy hôm nay mình thể hiện thế nào?”
Tôi lập tức trả lời không do dự: “Hoàn hảo không tì vết.”
Nhân viên cố nhịn cười: “Ừ đúng đúng… Vậy Vãn An nghĩ ai là MVP trong trò chơi hôm nay?”
Tôi suy nghĩ vài giây, rồi cũng chẳng do dự gì: “Tạ Du thể hiện rất ổn, nhưng tổng thể thì… chắc vẫn là tôi.”
Da mặt mà dày là vô địch thiên hạ – tôi cười toe toét, nói xong mà không ngại ngùng gì.
Nhân viên cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, trong khi phần bình luận thì cười náo loạn:
【Được rồi được rồi, cô thật sự dám nói ghê luôn á hahahahaha】
【Không thể phủ nhận, Vãn An đúng là người thắng lớn nhất: hoàn thành nhiệm vụ xong còn thắng được luôn Tạ Du!】
【Cười xỉu hahahaha tự tin mà còn cứng miệng nữa!!】
46
Kết thúc phỏng vấn, tôi lảng vảng thò đầu nhìn vào phòng mấy người khác.
“Vãn An? Về thôi, cô làm gì vậy?” – chị quản lý Ái tỷ thò đầu ra chắn ngang tầm nhìn của tôi.
“Tìm ai à?”
“Không có gì, đi thôi.”
Không thấy Tạ Du đâu cả, tôi cũng theo Ái tỷ lên xe.
Trên đường về nhà, tôi mở khung chat với Tạ Du ra, gõ vài dòng chào hỏi lại xóa đi.
Tôi hít sâu một hơi, nhấn vào avatar của anh.
Là một con chó golden thè lưỡi cười, trên đầu còn kẹp một cái kẹp tóc siêu dễ thương.
Tưởng tượng đến cảnh Tạ Du mặt không cảm xúc mà kẹp kẹp tóc cho chó, tôi bật cười một cái.
Chị Ái nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Em chơi mật thất thôi mà sao ra ngoài lại thần thần bí bí thế? Bị hù đến ngu luôn rồi hả?”
Tôi: “…Không có nha!”
47
Tôi thoát ra khỏi khung chat, định tối nay sẽ nhắn tin sau.
Tôi mở Weibo lên, bất ngờ thấy thông báo tin nhắn riêng 999+.
Tôi lập tức la lên: “Chị Ái! Weibo của em hỏng rồi!”
Bấm vào mới thấy, phần tin nhắn kín đặc.
Tôi nín thở mở bảng hot search của Weibo.
Quả nhiên, đang nằm top là mấy từ khóa liên quan đến 《Bạn không trốn thoát được》, trong đó có hai cái liên quan đến tôi – một cái còn đi kèm tên Tạ Du.
Chị Ái ngồi phía trước cười nghiêng ngả: “Weibo hỏng cái đầu em! Em nổi tiếng vì cái miệng cứng rồi đấy!”
“Chị xem hot search trên đường đến đón em rồi, người ta toàn nói em từ đầu tới chân chỗ nào cũng cứng – mà cứng nhất là cái miệng!”
48
Tôi hí hửng mở từng từ khóa ra xem, cái đứng hạng ba là #NhiệmVụThậtSựCủaTạDu#.
Bấm vào thì là đoạn phỏng vấn hậu kỳ của Tạ Du.
Tôi đeo tai nghe lên, mở video.
Giọng nói của Tạ Du vang trong tai nghe, giống như lúc ở trong mật thất anh thì thầm bên tai tôi vậy.
Tạ Du ngồi ngả người trên ghế, dáng vẻ lười biếng: “Nhiệm vụ cá nhân của tôi à? Là loại bỏ người yêu của tôi – Hứa Giai, cũng chính là Vãn An.”
Tôi sững người, không ngờ nhiệm vụ của chúng tôi lại là loại nhau.
Nhân viên phỏng vấn: “Nhưng trong mật thất, anh nói nhiệm vụ là bảo vệ cô ấy, không định thực hiện nhiệm vụ thật sao?”
Tạ Du khẽ cười: “Đúng vậy. Cô ấy vốn đã sợ lắm rồi, nếu tôi còn đâm sau lưng nữa thì chắc cô ấy không dám quay lại chương trình lần sau.”
Tim tôi đập ngày một nhanh, tôi đưa tay che nửa mặt, lòng bàn tay chạm vào da mặt cũng nóng ran.
Nhân viên lại hỏi: “Vậy có phải trong mật thất anh đã biết nhiệm vụ cá nhân của Vãn An rồi không? Anh phát hiện lúc nào vậy?”
Tạ Du trầm mặc vài giây – vẻ mặt đó tôi quen thuộc lắm.
“Khi tôi hỏi nhiệm vụ của cô ấy, cô ấy nói là muốn cùng tôi trốn thoát.”
Câu đó có gì sai à?
Tạ Du bất đắc dĩ nói tiếp: “Cô ấy cứ gọi tôi là ‘chồng ơi’, giọng toàn là kiểu vòng vo luẩn quẩn, nghe cái là biết đang giấu gì đó.”
“Tôi hỏi về nhiệm vụ mà cô ấy gọi ‘chồng’ nghe còn chột dạ hơn cả bình thường, nghe là biết có vấn đề.”
Nói rồi chính anh cũng bật cười: “Nghe cả ngày toàn là ‘chồng ơi’, đến khi nghe cái giọng chột dạ đó thì lộ rõ luôn.”