Chương 7 - Chọn Lựa Định Mệnh

7

Tôi mua một tấm bưu thiếp in phong cảnh Thính Ngô Biệt Uyển, viết vài dòng ngắn gọn:

“Bức ‘Điệp Luyến Hoa’ chị thêu sắp tham gia triển lãm rồi. Bà Nguyễn tặng chị một hộp chỉ vàng quý, còn vui hơn cả kim cương.

Chúc em mọi điều tốt đẹp.

— Nam Chi.”

Tôi dán tem, cẩn thận bỏ vào hòm thư, rồi sờ nhẹ vào túi áo nơi cất hộp chỉ vàng.

Đây là phần thưởng bà Nguyễn tặng tôi hôm qua nói rằng là chỉ vàng đặc chế từ bộ phục chế của Cố Cung, không thể mua ngoài thị trường.

So với mớ kim cương lạnh lẽo trong bức ảnh của Bắc Chi, hộp chỉ vàng này mới thực sự là báu vật của riêng tôi.

Về đến Thính Ngô Biệt Uyển, bà Nguyễn không có ở phòng thêu.

Trên bàn chỉ để lại một mảnh giấy: “Đi giảng bài ở Đại học Tô Châu, sẽ về trước bữa tối. Trong tủ phía tây có mấy mảnh thêu cũ, con có thể nghiên cứu thêm.”

Phòng phía tây là nơi bà Nguyễn cất giữ vật liệu quý, bình thường tôi không được vào.

Tôi đẩy nhẹ cửa, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu xuống nền gạch xanh xám, đổ bóng thành từng mảng sáng tối đan xen.

Tủ gỗ lim sát tường xếp đầy các loại chỉ tơ, lụa là, cùng những bức thêu đã được đóng khung cẩn thận.

Tôi kéo ngăn dưới cùng ra, bên trong là một chồng thêu đã ngả màu theo năm tháng.

Mảnh trên cùng là bức sen kép, đường kim giản dị nhưng sống động, rõ ràng đã có tuổi.

Tôi lật sang mảnh thứ hai, tay bỗng khựng lại. Mặt sau có dòng chữ viết bằng mực bút lông: “Tặng con gái yêu Thanh Hồ, đông năm Canh Tý.”

Thanh Hồ… đó chẳng phải tên thật của bà Nguyễn sao?

Tôi cẩn thận lật xem những bức khác, mặt sau mỗi tấm đều có những dòng đề tương tự.

Mảnh cuối cùng nhỏ nhất nhưng lại tinh xảo nhất, là một con phượng hoàng đang dang cánh bay.

Tôi lật mặt sau, thấy viết: “Lưu niệm một tuổi Thanh Hồ – của mẹ.”

Góc mảnh thêu còn ghim một chiếc trâm nhỏ, chính là hình phượng hoàng.

Tôi nghẹn thở – chiếc trâm này gần như giống hệt chiếc mẹ tôi đeo trong tấm ảnh gia đình.

“Con tìm được rồi à?” – Giọng bà Nguyễn đột ngột vang lên từ sau lưng.

Tôi giật mình, tay run khiến tấm thêu rơi xuống đất.

Bà cúi xuống nhặt lên, ánh mắt dừng lại trên chiếc trâm một lúc lâu, biểu cảm trên gương mặt trở nên khó đoán.

“Những thứ này là…”

“Là tác phẩm của mẹ bà.”

Bà nhẹ nhàng vuốt cánh phượng trên mảnh thêu: “Bà ấy là một trong những thợ thêu cung đình cuối cùng thời Mãn Thanh.”

Tôi lấy hết can đảm hỏi: “Chiếc trâm này là…?”

“Là quà sinh nhật một tuổi mẹ bà làm cho bà.” – Bà cất lại trâm vào đúng vị trí. “Chỉ tiếc sau này bị thất lạc.”

Rõ ràng bà đang giấu điều gì đó.

Tôi hé miệng định nói, nhưng rồi thôi.

Tấm ảnh mẹ tôi vẫn nằm trong cuốn truyện tôi chưa mang ra.

Có những bí mật, có lẽ phải đợi đến đúng lúc mới có thể làm sáng tỏ.

Bữa tối hôm đó, bà Nguyễn trầm lặng khác thường.

Mãi đến khi dùng trà sau bữa ăn, bà mới đột ngột hỏi: “Nam Chi, con có biết vì sao mắt của phượng hoàng trong thêu Kinh lại dùng ngọc trai đen không?”

Tôi lắc đầu.

“Vì phượng hoàng là loài chim tái sinh từ cái chết.”

Bà Nguyễn nhìn về phía xa, chậm rãi nói: “Ngọc trai đen tượng trưng cho trí tuệ nhìn thấu sinh tử luân hồi.”

Lời của bà khiến tôi nhớ đến khoảnh khắc tái sinh hôm ấy – con dao của Bắc Chi, cơn đau thấu xương, rồi bóng tối vô tận… cho đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, quay về ngã rẽ định mệnh.

“Bà Nguyễn,” tôi ngập ngừng hỏi, “bà có tin con người sẽ có cơ hội thứ hai không?”

“Dĩ nhiên,” bà nhìn tôi đầy ẩn ý, “giống như phượng hoàng tái sinh từ tro tàn.”

Khi đêm đã yên tĩnh, tôi lại lấy ảnh mẹ và cuốn truyện cổ tích ra.

Dưới ánh trăng, tôi cẩn thận so sánh chiếc trâm trong ảnh với chiếc đã thấy hôm nay.

Ngoại trừ vài vết trầy do thời gian, hai chiếc trâm hình phượng hoàng giống nhau đến kỳ lạ – cùng tư thế dang cánh, cùng độ cong nơi đuôi.

Một giả thuyết táo bạo hiện lên trong đầu tôi: có khi nào mẹ tôi và bà Nguyễn từng có liên quan?

Nhưng nếu đúng là vậy, tại sao chị em tôi lại bị gửi vào trại trẻ mồ côi? Tại sao khi gặp tôi, bà Nguyễn không nhận ra?

Mang theo những thắc mắc đó, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, một con phượng hoàng bằng vàng ngậm theo chiếc trâm, bay lượn ba vòng trên đầu tôi rồi vút vào màn đêm.

Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Lục ở thủ đô,

Bắc Chi đứng trước gương, người hầu đang cố siết chặt phần eo của bộ váy dạ hội.

Vết thương mới cắt chỉ bị ép đến mức máu rỉ ra, đau đến nỗi mắt cô tối sầm.

“Chặt thêm chút nữa.”

Bà Tần lạnh lùng quan sát, “Thiếu gia nhà họ Lục thích những cô gái có vòng eo nhỏ.”

Bắc Chi nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười.

Tối nay là tiệc sinh nhật của con trai duy nhất nhà họ Lục, giới thượng lưu thủ đô đều sẽ có mặt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)