Chương 5 - Chọn Lựa Định Mệnh

5

Ánh sáng lấp lánh trong mắt bà khiến lòng tôi ấm lên.

Kiếp trước, ở nhà họ Tần, dù tôi có cố gắng thế nào, đáp lại luôn chỉ là:

“Vẫn chưa đủ tốt.”

Bữa tối hôm đó rất thịnh soạn, bà Nguyễn còn đặc biệt dặn bếp làm món tôi thích nhất – cá vược chua ngọt kiểu Tùng Thử.

“Ăn từ từ thôi.”

Bà gắp cho tôi miếng thịt bụng mềm nhất, rồi nói:

“Mai bà đưa con đi một nơi.”

“Đi đâu ạ?” – Tôi hỏi, vẫn còn cắn đũa.

“Bảo tàng thêu Tô Châu.”

Bà Nguyễn mỉm cười, “Cho con thấy thế nào là kiệt tác thực sự.”

Đêm đó, tôi mơ thấy mình đứng trong một cung điện lấp lánh ánh vàng, xung quanh là những bức thêu tinh xảo treo đầy tường.

Đột nhiên, một con phượng hoàng thêu bằng chỉ vàng bay ra khỏi tấm thêu, xoay quanh tôi ba vòng rồi nhẹ nhàng đậu lên vai, mổ khẽ vào vành tai tôi.

Tôi giật mình tỉnh dậy, bên ngoài vẫn còn tối đen.

Cuốn truyện cổ tích bên gối không biết rơi xuống đất từ lúc nào, tấm ảnh gia đình bên trong cũng trượt ra ngoài.

Tôi nhặt ảnh lên, soi dưới ánh trăng – nét dịu dàng nơi lông mày của mẹ trong ảnh lại khiến tôi bất ngờ thấy… giống bà Nguyễn.

Tim tôi chợt khựng lại.

Không thể nào…

Tôi lắc đầu, nhét lại ảnh vào sách. Chắc là do ngày nghĩ nhiều, đêm nên mơ linh tinh thôi.

Cùng lúc đó, tại biệt thự họ Tần ở thủ đô.

Bắc Chi co ro trong góc phòng tắm, cắn khăn mặt để không bật khóc thành tiếng.

Hôm nay bác sĩ đã lấy đi hai cái xương sườn của nó. Dù đã gây tê, vết mổ vẫn bỏng rát đau nhức.

“Cố chịu đi.”

Giọng bà Tần vang lên lạnh như băng từ ngoài cánh cửa:

“Nhà họ Lục thích những cô gái eo thật nhỏ.”

Bắc Chi gạt nước mắt, vén áo ngủ trước gương – phần eo nhỏ vốn đã mảnh mai, giờ lại càng bé đến mức không vừa một vòng tay, quấn đầy băng trắng.

Cô gái trong gương trắng bệch như bóng ma, chỉ có môi là đỏ rực vì bị cắn quá mạnh.

“Đáng mà.” – Nó thì thầm với chính mình trong gương, “Muốn trở thành người nổi bật, thì phải trả giá.”

Nó nhớ lại câu chuyện cổ tích từng nghe ở trại trẻ – nàng tiên cá đổi giọng hát lấy đôi chân.

Và nó bây giờ, chẳng phải cũng đang đổi xương lấy địa vị sao?

Quay lại phòng, Bắc Chi lôi từ dưới gối ra một quyển tạp chí thời trang.

Bìa tạp chí là một tiểu thư danh giá mặc váy cao cấp, cổ đeo chuỗi kim cương lấp lánh.

Đây là thứ nó lén lấy từ thư phòng của bà Tần – mỗi đêm đều ngắm một lần, như một cách tự nhắc mình phải tiếp tục cố gắng.

“Rồi một ngày, tao sẽ còn rực rỡ hơn cả mày.”

Nó thì thầm với ảnh bìa, rồi lại cuộn mình đau đớn.

Sáng hôm sau, bà Nguyễn đưa tôi đến Bảo tàng Thêu Tô Châu.

Những tuyệt tác thêu nơi đây khiến tôi hoa cả mắt, không biết nhìn vào đâu trước.

Đặc biệt là bức bảo vật của viện – “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” – được một nữ nghệ nhân thời Thanh thêu ròng rã suốt mười năm mới hoàn thành.

“Xem kỹ các mũi kim chỗ mái nhà này.” Bà Nguyễn chỉ tay, “Kỹ thuật thêu hạt – ‘đả tử’ – giờ hiếm lắm rồi.”

Tôi dí sát vào kính, chỉ ước có thể ghi nhớ từng mũi chỉ, từng đường kim vào não.

So với những buổi trình diễn thời trang và triển lãm trang sức kiếp trước tôi từng dự cùng bà Tần, thì những tuyệt phẩm nơi đây mới thật sự khiến người ta kính phục.

“Cô Nguyễn!” Một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám bước nhanh đến, tươi cười rạng rỡ. “Sao cô tới mà không báo trước?”

“Dẫn học trò đến tham quan thôi.” Bà Nguyễn vỗ nhẹ vai tôi: “Đây là Giám đốc Lương của bảo tàng.”

Giám đốc Lương bắt tay tôi thật chặt, ánh mắt đầy thiện cảm: “Được cô Nguyễn để mắt, em chắc chắn là người có tố chất hiếm có đấy.”

Tôi mỉm cười bẽn lẽn, không biết phải đáp lại thế nào cho đúng.

Kiếp trước, khi còn là con nuôi nhà họ Tần, tôi từng học vô số nghi thức xã giao, nhưng tất cả những lời khách sáo giả tạo ấy lại trở nên nhạt nhòa khi đứng trước sự chân thành.

Trên đường về, tôi không kìm được mà hỏi: “Bà Nguyễn, sao bà lại chọn sống ẩn dật ở Thính Ngô Biệt Uyển? Với tay nghề của bà, chắc chắn sẽ được trọng vọng hơn nếu sống ở thủ đô.”

Bà Nguyễn im lặng một lúc, bóng cây ngoài cửa sổ đổ lên gương mặt bà những mảng sáng tối chập chờn.

“Hồi trẻ, bà cũng từng mê danh vọng.” Bà cuối cùng cũng lên tiếng. “Cho đến khi nhận ra, người ta theo đuổi không phải là tay nghề thêu thùa của bà, mà là cái danh ‘truyền nhân của dòng thêu Kinh nhà họ Nguyễn’.”

Bà lắc đầu: “Nghệ thuật chân chính cần có sự tĩnh lặng. Giống như cây tre, bốn năm đầu chỉ cao lên được ba phân, nhưng đến năm thứ năm lại có thể lớn mỗi ngày ba chục phân.”

Tôi gật đầu, nửa hiểu nửa không, nhưng mơ hồ cảm nhận được lý do bà chọn rời xa phố thị.

Sau bữa tối, tôi tiếp tục luyện tập kỹ thuật phán kim trong phòng thêu.

ĐỌC TIẾP:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)