Chương 4 - Chọn Lựa Định Mệnh
4
Rồi là cơn đau buốt đến tận tim gan – hai chiếc xương sườn bị rút ra sống sượng không một lời thương xót.
“Nam Chi? Nam Chi!”
Tôi giật mình mở mắt, bà Nguyễn đang ngồi bên giường, tay cầm chiếc khăn ấm.
“Mơ thấy ác mộng à?”
Bà nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán tôi.
Tôi khẽ gật đầu, không dám kể lại nội dung trong mơ.
“Uống chút nước đi.”
Bà đưa cho tôi một ly nước ấm, “Lần đầu rời xa nhà, ai cũng sẽ thế thôi.”
Tôi nhấp từng ngụm nhỏ, cảm giác ấm nóng lan dần trong cơ thể, làm dịu đi những căng thẳng còn sót lại.
Trên người bà có mùi hương trầm dịu nhẹ, khiến lòng tôi bất giác thấy an ổn.
“Ngủ đi con, mai còn phải luyện tập.”
Bà đắp chăn cho tôi cẩn thận rồi rời khỏi phòng bằng những bước chân khẽ khàng.
Tôi nằm nhìn mái mùng, đầu óc trôi dạt trong những suy nghĩ vẩn vơ.
Giờ này Bắc Chi đang làm gì? Nó có trằn trọc không ngủ được như tôi, hay đang háo hức vì “cuộc sống danh môn” sắp bắt đầu?
Nghĩ đến đây, tôi lấy cuốn truyện cổ tích dưới gối ra, soi ánh trăng xem lại tấm ảnh gia đình.
Chiếc trâm thêu trên áo mẹ chỉ là một chấm nhỏ mờ mờ trong ảnh, vậy mà không hiểu sao khiến tim tôi lay động mãnh liệt.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Tần ở thủ đô.
Bắc Chi đang cuộn mình trên chiếc giường bốn cột lộng lẫy, nước mắt thấm ướt vỏ gối bằng lụa.
Ban ngày, bà Tần đưa nó đi kiểm tra sức khỏe toàn thân. Bác sĩ lạnh lùng nói:
“Hông hơi rộng, cần bắt đầu tập luyện đặc biệt ngay lập tức.”
“Bắt đầu từ mai, sáu giờ sáng dậy, tập hình thể hai tiếng.”
Trước khi rời đi, bà Tần ném lại một câu:
“Tôi bỏ ra một đống tiền nhận nuôi cô, đừng khiến tôi thất vọng.”
Bắc Chi cắn góc chăn, nhớ lại ánh mắt bình thản của tôi khi chấp nhận lá thăm màu xanh.
Chẳng lẽ… Nam Chi đã biết trước chuyện này?
Không, không thể nào!
Đây chỉ là thử thách mà ai cũng phải vượt qua để trở thành tiểu thư danh giá – nó tự an ủi mình.
Chỉ cần trở thành danh viện số một thủ đô, tất cả sẽ xứng đáng.
Ánh trăng xuyên qua rèm voan mỏng, đổ bóng nhạt nhòa lên sàn nhà.
Bắc Chi lau nước mắt, cố ép bản thân ngủ tiếp.
Ngày mai, cuộc sống mới của nó sẽ thật sự bắt đầu.
Trong khi đó, ở Thính Ngô Biệt Uyển cách đó hàng trăm cây số, tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Lần này, trong mơ không còn bàn mổ lạnh lẽo, mà là một con phượng hoàng thêu bằng chỉ vàng, rực rỡ dưới ánh nắng ban mai.
Khi ánh bình minh còn nhạt nhòa, tôi đã ngồi trước khung thêu.
Ba tháng qua tôi đã quen với việc dậy sớm từ khi trời chưa sáng để luyện tập.
Bà Nguyễn nói tôi có năng khiếu – nhưng tôi hiểu rõ, tài năng phải được tưới tắm bằng mồ hôi.
Kim xuyên qua lụa, phát ra tiếng “soạt soạt” khẽ khàng.
Mũi thêu tới, mũi thêu lùi, mũi lăn – những kỹ thuật cơ bản tôi đều đã nắm vững.
Hôm nay, bà Nguyễn bảo sẽ dạy tôi “phán kim” – kỹ thuật thêu khó nhất trong thêu Kinh.
“Dậy sớm thế à?”
Giọng bà vang lên sau lưng.
Bà mang theo hai bát rượu nếp hoa quế nóng hổi:
“Ăn chút gì đã.”
Tôi đặt kim xuống, nhận lấy chiếc bát sứ. Mùi thơm ngọt ngào tràn vào cổ họng, vị ấm lan ra khắp cơ thể, khiến người như bừng tỉnh hoàn toàn.
“Phán kim phải dùng loại chỉ vàng đặc biệt.”
Bà mở hộp gấm, lấy ra một cuộn chỉ óng ánh:
“Loại chỉ này được làm từ vàng thật, dát mỏng thành lá rồi quấn quanh lõi tơ, mảnh còn hơn cả sợi tóc.”
Tôi nín thở nhìn cuộn chỉ vàng, dưới ánh sáng ban mai, nó như dòng nắng chảy.
“Nhìn kỹ nhé.”
Bà cầm một sợi chỉ vàng, xỏ vào kim đặc chế.
Ngón tay bà chuyển động nhanh chóng nhưng chính xác, chỉ vàng theo từng đường kim vẽ ra những họa tiết dây leo uốn lượn trên nền lụa trắng – từng đường nét mềm mại mà hoàn hảo như được đo đạc trước.
Tôi cố gắng làm theo, nhưng chỉ vàng khó xử lý hơn nhiều – mảnh và yếu, chỉ cần lỡ tay là đứt hoặc rối.
Chỉ trong một buổi sáng, tôi đã làm hỏng cả chục đoạn chỉ vàng, trán túa đầy mồ hôi.
“Đừng vội.”
Bà Nguyễn nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay đang run rẩy của tôi:
“Chỉ vàng có linh tính, con phải thuận theo ý nó.”
Buổi chiều, tôi ở lại một mình trong phòng thêu, tiếp tục luyện tập.
Không biết đã qua bao lâu, tôi bất chợt cảm nhận được “cảm giác” – đầu kim mang theo sợi chỉ vàng lướt nhẹ trên mặt lụa, để lại một đường cong hoàn hảo như vẽ.
“Giỏi quá!” – Không biết từ lúc nào, bà Nguyễn đã đứng sau lưng tôi, giọng bà lộ rõ sự kinh ngạc và vui mừng.
“Chính là thế đó!”
Tôi ngẩng lên, lúc này mới nhận ra bên ngoài trời đã ngả chiều. Mặt trời sắp lặn.
Tôi đã luyện cả một ngày, đến mức quên cả ăn trưa.
“Con sinh ra là để theo nghề này.”
Bà Nguyễn nhẹ nhàng vuốt tay lên họa tiết dây leo tôi vừa hoàn thành:
“Năm đó bà học phán kim mất ba tháng, còn con mới một ngày đã chạm được ngưỡng cửa.”