Chương 3 - Chọn Lựa Định Mệnh

3

Đẩy cửa sổ ra, luồng không khí mát lạnh trong lành tràn vào, mang theo hương tre và cỏ cây.

Đây là khởi đầu mới. – tôi tự nhủ.

Phòng thêu nằm ở phía đông của khu vườn, là một căn nhà nhỏ ba mặt đều có nước bao quanh.

Đẩy cửa bước vào, tôi thấy bà Nguyễn đang ngồi trước khung thêu bên cửa sổ, ánh nắng phủ lên người bà như một lớp viền vàng mờ ảo.

“Lại đây.”

Bà vẫy tay gọi tôi.

Trên khung thêu là một tấm lụa trắng được căng phẳng, trên đó là nét phác họa một đóa sen bằng mực nhạt.

Bên cạnh là hộp đựng chỉ thêu, những sợi tơ ngũ sắc óng ánh dưới nắng, đẹp mê hồn.

“Thêu Kinh coi trọng bốn chữ: phẳng, đều, mảnh, dày.” Bà Nguyễn nói chậm rãi.

Bà Nguyễn cầm lên một cây kim thêu, mỉm cười:

“Hôm nay chúng ta bắt đầu học mũi thêu cơ bản nhất – mũi thẳng đều.”

Ngón tay bà nhẹ nhàng lướt qua mặt lụa, kim chỉ luồn qua từng lớp vải như nước chảy mây trôi, uyển chuyển và thuần thục.

Tôi nín thở nhìn theo, cây kim mảnh như sống dậy dưới tay bà.

“Thử xem nào.” – bà đưa kim cho tôi.

Tôi nhận lấy, tay khẽ run lên.

Kiếp trước tôi cũng từng căng thẳng như thế – nhưng là khi ngồi trước cây đàn piano trong nhà họ Tần, nơi chỉ cần đánh sai một nốt là sẽ bị phạt thước.

Mũi kim đầu tiên đi xuống, sợi chỉ lập tức rối lại thành nút.

Tôi ngượng ngùng ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy ánh mắt đầy khích lệ của bà Nguyễn.

“Không sao, từ từ thôi.”

Bà kiên nhẫn chỉ tôi cách gỡ rối:

“Thêu cũng như làm người – lòng rối loạn, thì đường kim cũng sẽ rối theo.”

Cả buổi sáng hôm ấy, tôi chỉ lặp đi lặp lại việc tập mũi thẳng cơ bản nhất.

Đến trưa, bà Nguyễn bất ngờ buông cây kim trong tay.

“Bà cho con xem cái này.”

Bà mở tủ gỗ trầm, lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ.

Vừa mở nắp hộp, tôi lập tức nín thở–

Bên trong là một bức “Bách Điểu Triều Phụng” đang dang dở.

Con phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng hiện lên sống động như thật, từng chiếc lông vũ lấp lánh ánh sáng, như thể chỉ cần vỗ cánh là có thể bay ra khỏi mặt lụa.

“Đây là…” Tôi run giọng.

“Là tác phẩm bà thêu suốt ba mươi năm qua.”

Bà nhẹ nhàng vuốt qua phần cánh của phượng hoàng:

“Trong thêu Kinh, kỹ thuật khó nhất là thêu viền chỉ vàng – phán kim: dùng chỉ vàng tạo đường nét, rồi phối màu bằng chỉ tơ.”

Tôi nhìn con phượng say đắm, chợt nhớ lại kiếp trước từng một lần được chiêm ngưỡng tác phẩm thêu Kinh tại buổi đấu giá–chính vẻ đẹp ấy đã khiến tôi choáng ngợp, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Thì ra… đó chính là tác phẩm của bà Nguyễn?

“Con thích không?” – bà hỏi.

Tôi gật đầu thật mạnh, cổ họng nghẹn lại.

“Cố gắng học nhé. Rồi một ngày nào đó, con cũng sẽ làm được như thế.”

Bà đóng hộp gấm lại, dịu dàng nói:

“Giờ thì đi ăn trưa nào.”

Bữa trưa là vài món ăn đạm bạc theo kiểu Giang Nam, nhưng tôi lại ăn ngon miệng lạ kỳ.

Ăn xong, bà Nguyễn bảo tôi nghỉ ngơi một tiếng.

Về phòng, tôi không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh con phượng hoàng bằng chỉ vàng kia.

Tôi thò tay xuống gối, lôi ra cuốn truyện cổ tích cũ kỹ, lật đại một trang. Một tấm ảnh cũ ngả màu rơi ra–bức ảnh gia đình duy nhất của chúng tôi.

Trong ảnh, ba mẹ còn rất trẻ, tôi và Bắc Chi khi đó chỉ là hai đứa trẻ sơ sinh được bọc trong chăn.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt mẹ, ánh mắt bỗng dừng lại–trên áo mẹ có cài một chiếc trâm nhỏ, thêu tay tỉ mỉ từng mũi chỉ.

Chi tiết này, cả kiếp trước tôi chưa từng để ý.

“Nam Chi.”

Giọng bà Nguyễn vang lên từ ngoài cửa:

“Con nghỉ xong chưa?”

Tôi cuống quýt nhét ảnh lại vào sách:

“Con xong rồi ạ!”

Buổi chiều hôm đó, tôi tập luyện tốt hơn nhiều so với sáng.

Đến khi hoàng hôn buông xuống, tôi đã có thể thêu được một hàng mũi thẳng tương đối ngay ngắn.

Bà Nguyễn nhìn thành quả của tôi, trong ánh mắt hiện lên một cảm xúc tôi không tài nào đoán được.

“Con có năng khiếu đấy.”

Cuối cùng bà nói:

“Mai chúng ta sẽ học mũi lùi.”

Sau bữa tối, bà dẫn tôi đi dạo quanh vườn.

Khu vườn dưới ánh đèn lồng mờ ảo như bước ra từ giấc mơ, đậm chất thơ và đầy mê hoặc.

Tôi lấy hết can đảm, hỏi: “Sao bà lại quyết định nhận nuôi một đứa trẻ?”

Bà không dừng bước: “Thêu Kinh cần người kế thừa. Trước đây bà từng nhận vài học trò, nhưng đứa thì không chịu được khổ, đứa thì tâm không đủ sáng.”

Bà dừng lại chốc lát, rồi nói: “Con khác.”

“Tại sao bà biết?”

“Ánh mắt.”

Bà đứng lại, ánh trăng rơi trên mái tóc bạc của bà như phủ một lớp sương:

“Ánh mắt con khi nhìn thêu phẩm, giống như nhìn thấy người thân thất lạc bao năm.”

Tim tôi khẽ run lên, không biết nên đáp lại thế nào.

Đêm khuya tĩnh lặng, tôi lại mơ thấy kiếp trước.

Giọng nói lạnh lẽo của bà Tần vang lên bên tai:

“Eo phải nhỏ thêm một chút, thiếu gia nhà họ Lục thích kiểu dáng như thế…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)