Chương 18 - Chọn Lựa Định Mệnh

18

“Phượng hoàng trước khi hồi sinh, cũng phải đi qua lửa đỏ.”

Bà Nguyễn gắn trâm lên cổ áo em, dịu dàng nói: “Quan trọng là giờ con đã chọn tái sinh.”

Tối hôm đó, Bắc Chi ở lại Thính Ngô biệt viện.

Bà Nguyễn bảo, nếu em muốn, có thể sống luôn ở đây để học thêu Kinh.

Đêm khuya yên tĩnh, tôi đi ngang qua phòng em, nghe thấy bên trong có tiếng nức nở nghẹn ngào.

Tôi đẩy cửa bước vào, thấy Bắc Chi đang ngồi bên cửa sổ, ôm chặt chiếc trâm phượng bạc trong tay.

“Không ngủ được à?” Tôi khẽ hỏi.

Bắc Chi vội lau nước mắt: “Cơn nghiện lại lên, toàn thân em như có kiến bò khắp người.”

Em mở lòng bàn tay ra, đầy những vết cào hình bán nguyệt: “Nhưng em không thể dựa vào thuốc nữa.”

Tôi đau lòng ôm chặt lấy em: “Sẽ ổn thôi. Có chị ở đây với em.”

Đêm ấy, chúng tôi nằm chung một giường, như hồi còn nhỏ trong trại trẻ mồ côi.

Bắc Chi kể tôi nghe những gì em từng trải qua ở nhà họ Tần, còn tôi thì kể em nghe chuyện tôi học nghề thêu với bà Nguyễn.

Chúng tôi cùng cười thành tiếng khi kể đến những chuyện thú vị. Dần dần, hơi thở của Bắc Chi ổn định lại, em tựa vào vai tôi, thiếp đi trong giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, bà Nguyễn dẫn chúng tôi đến một gác nhỏ kín đáo ở gian Tây.

Nơi đó chất đầy những bản mẫu thêu và tác phẩm cổ xưa, nhiều cái đã ngả màu vàng úa, thậm chí rách nát.

“Đây là tâm huyết của mấy đời nhà họ Nguyễn.”

Bà Nguyễn cẩn thận lật một quyển sách đóng bìa tinh xảo, “Cả ghi chép của Thanh Chi cũng ở trong này.”

Tôi và Bắc Chi cùng ghé sát nhìn. Đó là một quyển tập bản vẽ thiết kế, mỗi trang đều có hình thêu tinh mỹ, bên cạnh là chi chít ghi chú về kỹ pháp và phối màu.

Khi lật đến giữa sách, một tấm ảnh bất ngờ rơi ra.

Trong ảnh là hai cô gái trẻ đứng trước cổng Thính Ngô biệt viện, một người rất giống bà Nguyễn, người còn lại thì giống mẹ chúng tôi đến ngỡ ngàng.

Mặt sau bức ảnh ghi: “Thanh Ngô và Thanh Chi, mùa hè năm 1985. Tặng Thanh Chi, mong con gái chúng ta sẽ bay cao như phượng hoàng.”

“Đây là…” Giọng Bắc Chi run lên.

Bà Nguyễn nhẹ nhàng vuốt lên bức ảnh: “Chụp vào ngày các con đầy tháng. Thanh Chi khi đó về từ Bắc Kinh chỉ để cầu phúc cho hai đứa.”

Tôi nâng bức ảnh lên như đang nâng một phần ký ức quý giá vừa tìm lại được.

Trong ảnh, mẹ nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hy vọng về tương lai.

Ai có thể ngờ, chỉ vài năm sau, bà sẽ ra đi vì bệnh, để lại hai chị em chúng tôi nương tựa nhau trong trại trẻ mồ côi?

Bắc Chi đột nhiên quay người chạy khỏi gác xép.

Tôi vội đuổi theo, thấy em đang ngồi ở góc vườn, lặng lẽ khóc.

“Mẹ yêu chúng ta nhiều như vậy,”

Bắc Chi nghẹn ngào, “mà em lại sống ra nông nỗi này…”

Tôi không biết phải an ủi ra sao, chỉ có thể nắm chặt tay em.

Có những nỗi đau, chẳng lời nào xoa dịu được.

Ngày tháng trôi đi như nước chảy.

Kỹ thuật thêu của Bắc Chi tiến bộ nhanh chóng, bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của em hồi phục vượt ngoài dự đoán.

Hè qua thu tới, hồ sen ngoài vườn đã tàn, để lại những đài sen tròn căng trĩu nặng.

Bắc Chi đã có thể tự hoàn thành những tác phẩm đơn giản, thậm chí bắt đầu thử sức với kỹ pháp thêu kim tuyến.

Một ngày nọ, có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đến tận nhà, tự xưng là giám đốc thu mua của một tập đoàn thời trang cao cấp.

“Cô Nguyễn, chúng tôi muốn đặt một lô túi tay thêu Kinh.”

Ông ta đưa danh thiếp, “Giá cả không thành vấn đề.”

Tôi nhìn bản vẽ thiết kế ông ta mang theo rồi lắc đầu: “Xin lỗi, tôi chỉ làm tác phẩm nguyên bản.”

“Năm trăm triệu, chỉ cần năm mươi cái.” Ông ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Bắc Chi đứng bên mở to mắt.

Năm trăm triệu–gấp hơn hai lần giá mà bà Tần từng “rao bán” em.

“Nghệ thuật không phải hàng hóa.”

Tôi từ chối nhẹ nhàng, “Nếu anh yêu thích thêu Kinh, có thể đến triển lãm di sản phi vật thể ở Tô Châu vào tháng sau.”

Vị khách thất vọng rời đi, Bắc Chi khó hiểu hỏi: “Sao chị từ chối? Năm trăm triệu đâu phải ít.”

“Những thiết kế đó quá tầm thường, chỉ phục vụ cho định kiến của người phương Tây về ‘phong cách Á Đông’.”

Tôi giải thích, “Mẹ từng viết trong ghi chú: Thêu Kinh là cuộc đối thoại giữa trái tim và đôi tay, không phải sản phẩm của dây chuyền công nghiệp.”

Bắc Chi trầm ngâm: “Ở nhà họ Tần, họ chỉ dạy em cách bán mình với giá cao nhất.”

Bà Nguyễn vừa bước vào, nghe thấy câu đó liền nói: “Giá trị không đo bằng tiền. Năm xưa Thanh Chi thà sống thanh bần còn hơn từ bỏ lý tưởng nghệ thuật, đó mới là cốt cách của người nhà họ Nguyễn.”

Chiều tối hôm đó, một người giao hàng chuyển đến một hộp gỗ trầm hương tinh xảo, bên trong là một cuộn chỉ vàng, sợi mảnh hơn bất kỳ loại chỉ nào đang có trên thị trường.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)