Chương 14 - Chọn Lựa Định Mệnh
14
Cánh cửa sắt tầng hầm khép hờ, bên trong vọng ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Bắc Chi?” Tôi đẩy cửa vào, mùi ẩm mốc trộn lẫn mùi thuốc xộc thẳng lên mũi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Bắc Chi co ro trên chiếc giường hẹp, chiếc váy dạ hội màu bạc nhàu nhĩ cuốn lấy thân thể, lớp trang điểm trên mặt đã lem nhem.
Nghe tiếng động, cô ấy khó khăn ngẩng đầu, ánh mắt lờ đờ.
“Chị…?” Giọng cô khàn đặc, “Sao chị lại…”
Tôi lao đến bên giường, bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết lặng.
Sắc mặt Bắc Chi trắng bệch, môi nứt nẻ, cánh tay chi chít vết kim tiêm, cạnh giường vương vãi lọ thuốc trống và xi lanh đã dùng.
“Họ đã làm gì em vậy?” Tôi run rẩy nắm lấy tay cô.
Bắc Chi gượng cười yếu ớt: “Cái giá để giữ được ‘hoàn hảo’… thuốc giảm đau, truyền dinh dưỡng, còn có cả…” Cô đột ngột ho dữ dội, máu rịn ra nơi khóe miệng.
Tôi vội chạy vào phòng tắm tìm khăn ướt, lau trán cô đang nóng hầm hập.
Cơn sốt cao đến mức nguy hiểm, rõ ràng là nhiễm trùng nặng.
“Phải đưa em đến bệnh viện ngay!”
“Không ích gì đâu.”
Bắc Chi níu lấy cổ tay tôi, sức mạnh bất ngờ đến kinh ngạc: “Bà Tần sẽ không cho phép… em là ‘khoản đầu tư’ của bà ấy, còn chưa ‘thu hồi vốn’ mà.”
Lời cô khiến tôi quặn thắt dạ dày.
Kiếp trước tôi cũng từng bị đối xử như vậy — sốt cao không ngớt, nhưng điều bà Tần lo nhất chỉ là liệu tôi còn đủ đẹp để tiếp tục xuất hiện trong buổi tiệc kế tiếp không.
Tầng trên đột nhiên vang lên tiếng cãi vã gay gắt.
Tôi và Bắc Chi đồng thời ngẩng đầu.
“Là bà Nguyễn với bà Tần.” Bắc Chi hoảng hốt, “Mỗi lần họ gặp nhau đều thế…”
Tôi đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào vai mình.
Thân thể cô nhẹ đến mức kinh ngạc, như chỉ còn da bọc xương.
“Em có biết họ từng có hiềm khích gì không?”
Bắc Chi lắc đầu yếu ớt: “Chỉ từng nghe bà Tần nói… ‘mẹ mày còn nợ tao’…”
Tôi bỗng rùng mình.
Mẹ tôi rốt cuộc đã vướng vào chuyện gì với hai người phụ nữ này?
Tiếng cãi vã càng lúc càng gần, kèm theo tiếng loảng xoảng của gốm sứ vỡ nát.
Đột nhiên, cánh cửa tầng hầm bị đẩy mạnh, bà Tần bước vào trên đôi giày cao gót, theo sau là bà Nguyễn.
“Quả nhiên là ở đây!” Gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của bà Tần vì giận dữ mà vặn vẹo, “Nguyễn Thanh Ngô, cô nhất định phải can thiệp chuyện nhà tôi sao?”
Bà Nguyễn nhìn thấy tình trạng của Bắc Chi thì không khỏi hít sâu một hơi: “Tần Nhã Diệp, chuyện này là phạm pháp đấy!”
“Phạm pháp?” Bà Tần cười lạnh, “Tôi bỏ ra ba triệu để nuôi nó, thuê giáo viên giỏi nhất để đào tạo nó, bây giờ chỉ là bảo nó cống hiến cho gia đình một chút, thì sao?”
Bà ta quay sang Bắc Chi, giọng bỗng trở nên dịu dàng giả tạo: “Cưng à, nói cho bà Nguyễn biết đi, mẹ đối xử với con có tốt không nào?”
Bắc Chi lập tức run rẩy theo phản xạ, giọng nói máy móc: “Mẹ đối với con rất tốt…”
“Nghe thấy chưa.” Bà Tần cười đắc ý, “Chính con bé cũng nói thế.”
Bà Nguyễn bước lên chắn trước tôi và Bắc Chi: “Ba triệu à? Tôi trả sáu triệu, bà chuyển quyền giám hộ của Bắc Chi cho tôi.”
Bà Tần như nghe được chuyện nực cười nhất: “Sáu triệu? Cô có biết Lục Trầm Chu đã ra giá bao nhiêu không? Hai mươi triệu!”
Bà ta cúi xuống, bóp cằm Bắc Chi: “Đây là ‘tác phẩm hoàn hảo’ tôi dày công đào tạo.”
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa: “Cô ấy là con người, không phải món hàng!”
Ánh mắt sắc như dao của bà Tần lập tức chuyển sang tôi, rồi bà ta bất ngờ bật cười:
“Nam Chi, em thông minh hơn em gái mình đấy. Năm xưa mà bốc trúng em, giờ ít nhất cũng bán được ba mươi triệu rồi.”
Lời bà ta như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Kiếp trước tôi quả thật từng “có giá” ba mươi triệu — bị bán cho một ông trùm mỏ sáu mươi tuổi.
Bà Nguyễn bất ngờ lấy từ trong túi ra một tập tài liệu:
“Tần Nhã Diệp, xem cái này đi.”
Bà Tần nghi ngờ nhận lấy, lật vài trang thì sắc mặt lập tức biến đổi:
“Cô lấy thứ này ở đâu?”
“Không quan trọng.”
Giọng bà Nguyễn lạnh băng:
“Hoặc là bà từ bỏ quyền giám hộ của Bắc Chi, hoặc mấy bức ảnh này ngày mai sẽ xuất hiện khắp các mặt báo.”
Tôi liếc nhìn thoáng qua hình như là ảnh bà Tần thân mật với nhiều người đàn ông khác nhau, bối cảnh đều là phòng khách sạn sang trọng.
Bà Tần siết chặt tập tài liệu, khớp tay trắng bệch:
“Nguyễn Thanh Ngô, cô cũng bỉ ổi chẳng kém em gái cô!”
“Thanh Chi chưa từng làm hại ai cả.”
Bà Nguyễn không lùi một bước:
“Chính bà mới là người luôn sống trong thù hận quá khứ.”
Không khí căng như dây đàn.
Cuối cùng, bà Tần cười lạnh:
“Được, Bắc Chi thì mang đi. Nhưng con bé đã nát rồi — nghiện thuốc, đau dạ dày, suy thận… Tôi muốn xem cô cứu nổi một ‘món hàng hỏng’ như thế nào.”
Trước khi rời đi, bà ta liếc tôi đầy ẩn ý: