Chương 13 - Chọn Lựa Định Mệnh
13
Trong ảnh là một khu vườn mang đậm nét cổ xưa — tường trắng, ngói đen, tre bao quanh — chính là Thính Ngô biệt viện!
Nhưng góc ảnh có đề ngày tháng: ba mươi năm trước. Khi ấy, bà Nguyễn hẳn còn rất trẻ.
“Đây là…”
“Chi nhánh Tô Châu của Xưởng thêu Lục thị.”
Lục Trầm Chu cất tấm ảnh vào túi, “Sau này được bán lại cho nhà họ Nguyễn, tức là ông ngoại của cô.”
Tôi còn chưa kịp hỏi thêm, thì bà Nguyễn xuất hiện ở cửa ban công: “Nam Chi, đến giờ cắt bánh rồi.”
Giọng bà rất điềm tĩnh, nhưng tôi nhận ra ánh mắt bà khi chạm vào Lục Trầm Chu thoáng lạnh đi rõ rệt.
Lục Trầm Chu vẫn lễ độ cúi người: “Chào cô Nguyễn, danh tiếng của cô tôi đã nghe từ lâu.”
Không khí như có những tia lửa vô hình đang bắn ra.
Bà Nguyễn bước tới, khoác tay tôi: “Tổng giám đốc Lục, xin tránh đường.”
Trên đường quay lại sảnh tiệc, bà Nguyễn khẽ hỏi: “Nó nói gì với con?”
“Về mẹ con,” tôi do dự một chút, “còn nói Thính Ngô biệt viện từng thuộc về nhà họ Lục.”
Bà Nguyễn dừng bước, sắc mặt bỗng tái nhợt: “Tránh xa đám nhà họ Lục ra, không ai là người tử tế cả.”
Lần đầu tiên tôi thấy bà Nguyễn nói chuyện với giọng gay gắt như vậy.
Bà luôn ôn hòa, điềm đạm, nhưng giây phút ấy, bà như biến thành một con người khác.
Sau phần cắt bánh, Bắc Chi bị bà Tần gọi đến tiếp chuyện một thương gia già để khiêu vũ.
Tôi nhìn cô gượng cười mà tim quặn thắt.
Kiếp trước tôi cũng từng bước một rơi xuống hố sâu như thế.
Gần cuối buổi tiệc, một nhân viên phục vụ lén đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ: “Cô Bắc Chi nhờ tôi chuyển cho cô.”
Tôi kiếm cớ vào nhà vệ sinh, khóa cửa rồi mới mở tờ giấy ra.
Trên đó chỉ có một hàng chữ nguệch ngoạc: “Cứu em.”
Nét chữ run rẩy, như được viết vội trong hoảng loạn.
Tôi siết chặt mảnh giấy trong tay. Những gì Bắc Chi đang trải qua bây giờ, chính là ác mộng kiếp trước của tôi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa: “Cô Nguyễn, cô ở trong đó chứ? Tổng giám đốc Lục tìm cô.” Là giọng của Triệu Minh.
Tôi vội nhét tờ giấy vào túi xách: “Ra ngay đây.”
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi dáo dác nhìn quanh tìm Bắc Chi, nhưng chỉ thấy cô đang bị bà Tần kéo ra khỏi sảnh tiệc, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tôi định đuổi theo, nhưng bị một nhóm phóng viên vây lại phỏng vấn.
Khi tôi thoát ra được, Bắc Chi đã biến mất.
Trên đường về khách sạn, bà Nguyễn im lặng suốt quãng đường.
Chỉ đến khi vào phòng, bà mới nói: “Nam Chi, chúng ta phải sớm quay về Tô Châu.”
“Nhưng còn Bắc Chi…”
“Con bé ấy đã lún quá sâu.” Bà Nguyễn lắc đầu, “Tần Nhã Diệp sẽ không dễ buông tha nó.”
Tôi lấy tờ giấy nhàu nát ra: “Nó đã cầu cứu con.”
Bà Nguyễn nhìn dòng chữ, thở dài một hơi: “Ngày mai để ta đi gặp Tần Nhã Diệp, con cứ ở lại khách sạn.”
Tối đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu toàn là hình ảnh Bắc Chi cố gượng cười và dòng chữ “Cứu em” đầy tuyệt vọng.
Kiếp trước tôi không có ai để cầu cứu, cuối cùng bị đẩy vào hủy diệt.
Nay Bắc Chi đã chìa tay ra, làm sao tôi có thể không kéo nó lên?
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm Bắc Kinh nhuốm sắc đỏ bởi ánh đèn neon.
Tôi lấy chiếc trâm cài phượng hoàng bằng chỉ vàng ra, ngắm nghía dưới ánh trăng.
Mẹ để lại cho tôi không chỉ là chiếc trâm này, mà còn là tài năng và tình yêu với Kinh thêu chảy trong máu.
Còn Bắc Chi, nó thừa hưởng được gì?
Chúng tôi là cặp song sinh cùng mẹ sinh ra, nhưng số phận lại chia cắt thành hai hướng đối lập.
Kiếp trước, nó đã giết tôi. Kiếp này, tôi có thể cứu được nó không?
Ánh trăng như nước trải dài trên thảm khách sạn.
Từ xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát mơ hồ, thành phố không ngủ này chưa từng thật sự yên bình.
Cũng như những ham muốn và nỗi đau trong lòng con người, mãi mãi âm ỉ chờ bùng phát trong bóng tối.
Cánh cổng sắt biệt thự nhà họ Tần ở Bắc Kinh từ từ mở ra trước mặt bà Nguyễn.
Người quản gia với gương mặt lạnh như tiền dẫn chúng tôi băng qua khu vườn được cắt tỉa tỉ mỉ, không khí tràn ngập mùi nước hoa đắt tiền và sự áp bức của quyền lực.
“Bà Tần đâu?” Giọng bà Nguyễn lạnh lùng, hoàn toàn khác với sự ôn hòa thường thấy.
“Phu nhân đang đợi trong trà thất.”
Quản gia liếc nhìn tôi một cái: “Nhưng bà ấy chỉ muốn gặp một mình cô Nguyễn.”
Bà Nguyễn siết nhẹ tay tôi: “Nam Chi, con chờ ở vườn nhé.”
Tôi gật đầu, dõi mắt nhìn bà bước theo quản gia vào khu nhà chính.
Khu vườn nhà họ Tần xa hoa đến choáng ngợp, hoa quý nở rộ rực rỡ, đài phun nước ở trung tâm phản chiếu ánh cầu vồng dưới nắng.
Thế nhưng giữa khung cảnh nhân tạo tráng lệ ấy, tôi lại cảm thấy một nỗi ngột ngạt khó tả.
Vòng qua một bụi hoa hồng, tôi bất ngờ phát hiện một lối nhỏ dẫn xuống tầng hầm.
Bị tò mò thôi thúc, tôi lặng lẽ men theo bậc thang bước xuống.