Chương 3 - Chín Mươi Chín Cách Khiến Tra Nam Sập Tiệm

Cửa mở. Lục Thời Dự bước vào.

Anh ta mặc bộ vest xám đậm vừa vặn, dáng người cao ráo, vẻ mệt mỏi sau giờ làm vẫn không giấu nổi khí chất điềm đạm và tự tin. Vừa thay giày, anh ta vừa hỏi qua loa:

“Mẹ, Tri Vi, đang nói gì thế? Ở ngoài cửa đã nghe thấy rồi đấy.”

Ánh mắt anh ta liếc qua phòng ăn – thản nhiên như mọi khi – như đang chờ tôi bước lên đón lấy cặp táp, tháo cà vạt cho anh như thường lệ.

Rồi anh ta khựng lại.

Tầm mắt anh dừng trên bàn ăn: thỏi son đỏ rực YSL – quá chói mắt. Kế bên là tờ đơn ly hôn đang mở rộng, với mấy chữ in đậm rõ ràng.

Và cuối cùng, là mẹ anh – đang run rẩy, mặt mày tái xanh hai tay siết chặt.

Không khí trong phòng như bị rút cạn.

Sự bình tĩnh trên mặt Lục Thời Dự tan vỡ trong một tích tắc. Một tia hoảng loạn hiện lên trong mắt anh – chớp nhoáng đến mức gần như không ai thấy, nhưng tôi thấy. Rất rõ.

Anh ta nuốt nước bọt, cố lấy lại vẻ bình thản, giọng vẫn mang chút trách móc dịu dàng:

“Tri Vi, em đang làm gì thế này? Son này từ đâu ra? Rồi cái giấy này nữa…” – anh ta chỉ vào tờ ly hôn, nhíu mày – “Em đừng đùa nữa. Mẹ còn đang ở đây, em đừng giận dỗi vô cớ.”

Giận dỗi vô cớ?

Lời nói đó như một gáo nước đá tạt thẳng vào ngọn lửa đang thiêu đốt trong ngực tôi. Đến lúc này rồi, anh ta vẫn muốn phủi nhẹ mọi chuyện. Vẫn dùng hai chữ “giận dỗi” để chụp mũ tất cả những tổn thương và quyết tuyệt của tôi.

Mẹ chồng như tìm được cứu tinh, lập tức nhào tới níu tay con trai, giọng the thé:

“Thời Dự! Con nhìn đi! Nhìn vợ con đi! Nó dám lấy đơn ly hôn ra hù dọa mẹ! Nó còn nói… nói con xứng đáng với một người phụ nữ ‘biết điều’ hơn! Thỏi son này… chắc chắn là nó cố tình kiếm chuyện!”

Lục Thời Dự vỗ vỗ tay mẹ, ra chiều trấn an, nhưng mắt vẫn dán chặt vào tôi, giọng trầm xuống, cố tỏ vẻ mềm mỏng mà dứt khoát:

“Tri Vi, chuyện son môi anh có thể giải thích. Có thể là đồng nghiệp nữ nào đó bỏ quên trong xe, anh tiện tay cất vào túi mà quên mất. Em đừng suy diễn.

Còn ly hôn…” – giọng anh ta nghiêm lại – “Chuyện lớn thế này, không thể nói ra tùy tiện. Năm năm tình cảm, em coi là trò đùa à? Mau xin lỗi mẹ đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Anh ta tiến lại gần, định đưa tay nắm lấy tôi, giọng dỗ dành mềm hẳn:

“Được rồi, đừng giận nữa. Anh biết dạo này anh bận quá, hơi lơ là em. Ngày mai nhé, mai anh về sớm ăn tối với em, được không?”

Vẫn là kịch bản quen thuộc.

Một lời giải thích hời hợt.

Một lời hứa dửng dưng.

Một chút dịu dàng có điều kiện.

Suốt năm năm qua anh ta luôn dùng chiêu này – và tôi, luôn là người bị ru ngủ.

Tôi nhìn bàn tay đang chìa về phía mình, nhìn khuôn mặt điển trai kia đang hiện lên vẻ “thấu hiểu” đầy giả tạo – như thể tôi mới là kẻ vô lý và quá đáng.

Trong dạ dày tôi cuộn lên một trận buồn nôn.

Tôi bất ngờ lùi một bước, né khỏi bàn tay anh ta.

“Giải thích?”

Tôi nhìn anh, ánh mắt như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

“Anh định giải thích sao về thỏi son đỏ rực này ‘vô tình’ rơi vào xe anh? Giải thích sao việc nó không nằm trong xe, mà lại nằm trong túi trong chiếc áo vest mà anh chuẩn bị mặc đi gặp nhà đầu tư ngày mai?”

“Lục Thời Dự, anh tưởng tôi ngu lắm à? Đến mức tin nổi lời biện hộ này – lời mà đến trẻ con ba tuổi cũng chẳng thèm nghe?”

Giọng tôi không cao, nhưng lạnh như thép, từng chữ như cắt vào da thịt.

Gương mặt điềm tĩnh và dịu dàng của Lục Thời Dự cuối cùng cũng vỡ vụn. Bị vạch trần, anh ta hiện rõ vẻ chột dạ và tức giận. Anh rút tay về, sắc mặt trầm xuống:

“Thẩm Tri Vi, em nhất định phải như vậy à? Chuyện nhỏ xíu, em bới móc mãi không thấy chán à? Anh đã nói là hiểu lầm thì chính là hiểu lầm! Em còn muốn gì nữa?!”

“Chuyện nhỏ?”

Tôi cười, nụ cười lạnh đến chua xót, suýt bật ra cả nước mắt.

Tôi nhấc tờ đơn ly hôn lên, chỉ vào chỗ chữ ký của mình.

“Đối với anh thì nhỏ. Nhưng với tôi thì không. Tôi muốn ly hôn, Lục Thời Dự. Hôm nay, ngay bây giờ.”

“Cô đừng có mơ!” – mẹ chồng tôi hét toáng lên, lao đến chắn trước mặt con trai.

“Ly hôn? Chia tài sản cái gì? Nhà này là tâm huyết của con tôi! Cô muốn chia đôi à? Không có cửa đâu! Một đứa đàn bà ăn bám như cô, ly hôn rồi sống bằng gì? Liếm gió mà sống hả? Cô…”

“Tài sản?”

Tôi ngắt lời, giọng lạnh lùng như nước đá.

“Mẹ yên tâm. Cái gì là của tôi, tôi sẽ không để thiếu một xu. Còn cái gì không thuộc về tôi, tôi cũng không cần.

Còn việc tôi sống ra sao…” – tôi dừng một chút, mắt nhìn thẳng vào Lục Thời Dự đang sầm mặt –

“…không cần mẹ phải lo. Thiếu nhà họ Lục, tôi – Thẩm Tri Vi – sẽ sống càng tốt hơn.”

Sắc mặt Lục Thời Dự lập tức đen sì.

Chắc anh ta chưa bao giờ nghĩ, cái người vợ bám vào anh ta như tơ tằm, hôm nay lại dám ngẩng đầu đòi đi, thậm chí còn dám khẳng định: “Không có anh, tôi sẽ sống tốt hơn.”

Và điều đó, như một cú đấm thẳng vào tự tôn đàn ông của anh ta.

“Thẩm Tri Vi!” – Anh ta gầm lên, giọng trầm thấp như tiếng thú bị chọc giận –

“Em nghĩ kỹ chưa? Không có tôi, em sống kiểu gì? Dựa vào mấy cái thú vui vớ vẩn ấy à? Vẽ tranh? Hay viết mấy thứ văn chương sướt mướt chẳng ai buồn đọc?

Thực tế chút đi! Xã hội này tàn nhẫn lắm! Bây giờ em ngoan ngoãn xin lỗi tôi, chuyện này còn có thể bỏ qua!”

“Xin lỗi?”

Tôi bật cười như thể vừa nghe được một chuyện nực cười nhất thế gian.

“Tôi sai vì phát hiện ra anh ngoại tình? Tôi sai vì không muốn tiếp tục làm ô-sin không công kiêm bao cát cho nhà anh à?