Chương 4 - Chín Mươi Chín Cách Khiến Tra Nam Sập Tiệm

Lục Thời Dự, bớt bày cái bộ mặt kẻ cả đó lại đi. Tôi nói cho anh biết – cuộc hôn nhân này, tôi nhất định sẽ kết thúc.”

Tôi cầm bút lên, dúi vào tay anh, chỉ vào chỗ trống bên phía người chồng trên tờ đơn, ánh mắt sắc như dao:

“Ký.”

“Tôi không ký!”

Anh ta hất mạnh tay, cây bút rơi xuống sàn, vang lên một tiếng “cạch” trầm đục.

Ngực anh ta phập phồng, mắt tối sầm lại như muốn nuốt người.

“Thẩm Tri Vi, cô đừng có mà không biết điều! Cô tưởng không có tôi cô sống nổi chắc?

Được! Cô muốn ly hôn đúng không? Nhưng đừng hòng lấy được một xu từ tôi!

Nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi! Cô đừng mơ!”

“Tài sản trước hôn nhân?”

Tôi nhìn cái bộ dạng mất bình tĩnh của anh ta, trong lòng bỗng dâng lên một sự bình thản lạ thường.

Tôi rút từ trong bìa hồ sơ ra một tờ giấy photo, đặt lên bàn – “bộp” một tiếng.

“Nhìn kỹ đi, Lục Thời Dự.

Trên hợp đồng mua nhà, tên người chuyển khoản đặt cọc là ba tôi.

Tài khoản trả góp hằng tháng là thẻ lương của tôi.

Trước khi nghỉ việc ở nhà, tôi là người gánh gần hết khoản nợ.

Tài sản trước hôn nhân? Anh có bằng chứng không? Không có thì… gặp nhau ở tòa!”

Sắc mặt Lục Thời Dự trắng bệch như giấy.

Có lẽ anh ta đã quên, hoặc vốn chưa từng để tâm đến những “chi tiết vụn vặt” đó.

Mẹ anh ta cũng sán lại xem. Đọc xong, mặt bà như đổ sụp, môi run run lắp bắp:

“Cái… cái này… sao có thể…”

“Ký đi.”

Tôi lại đưa bút ra, giọng đều đều như lạnh băng, không để lại đường lui:

“Còn không, ra tòa giải quyết.

Đến lúc đó… cô ‘đồng nghiệp’ nào đó bỏ quên son trên xe, biết đâu cũng được mời đến làm chứng?”

Một câu này, đánh thẳng vào điểm yếu cuối cùng.

Ánh mắt Lục Thời Dự nhìn tôi dần trở nên phức tạp – có giận, có bối rối, có kinh ngạc, sau cùng là một nỗi sỉ nhục cay đắng và… một tia sợ hãi?

Phải, anh ta cuối cùng cũng hiểu ra — người vợ mà anh từng nghĩ sẽ mãi nhẫn nhịn và phụ thuộc vào anh, giờ đã không còn là cái bóng của anh nữa.

Cô ấy, hôm nay đứng trước mặt anh, lần đầu tiên thật sự trở thành chính mình.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi tại chỗ.

Căn bếp tĩnh lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng tích tắc của kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường vang lên từng nhịp rõ ràng, tựa như đang gõ thẳng vào lồng ngực của từng người.

Thời gian trôi qua như một thế kỷ.

Cuối cùng, anh ta cũng cử động.

Chậm rãi cúi xuống, nhặt cây bút rơi dưới sàn.

Bàn tay xương khớp rõ ràng ấy – từng ký biết bao hợp đồng bạc tỷ, từng dịu dàng vuốt tóc tôi – giờ đang run rẩy lạ thường.

Ánh mắt anh ta dừng trên tờ đơn ly hôn, giằng co mãnh liệt.

Mẹ chồng đứng bên cạnh, cuống cuồng dậm chân, miệng định nói gì đó nhưng bị anh ta quắc mắt chặn lại.

Rồi cuối cùng, như thể đã vét cạn tất cả sức lực, hoặc như đã tính toán đủ thiệt hơn, anh ta cắn răng cúi người xuống.

Ngòi bút nặng nề rơi lên khung chữ ký.

Lục Thời Dự.

Ba chữ ký mạnh đến mức gần như rạch rách cả mặt giấy. Một nét bút chứa đầy căm hận, sỉ nhục và quyết tuyệt.

Ký xong, anh ta bật dậy, ném mạnh cây bút xuống bàn – “đoàng” một tiếng giòn vang.

Ánh mắt nhìn tôi lạnh như băng, không còn chút ấm áp nào.

“Thẩm Tri Vi, tốt nhất là cô đừng hối hận.”

Nói xong, anh ta giật phắt chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế, quay người bỏ đi không ngoảnh lại.

Cánh cửa bị giật mạnh, đóng sầm lại đến nỗi cả căn nhà run lên bần bật.

Mẹ chồng tôi thét lên một tiếng thảm thiết, ngã phịch xuống ghế, đấm ngực dậm chân:

“Trời ơi là trời! Nhà tan cửa nát rồi! Tri Vi, đồ sao chổi! Mày… mày nhất định không có kết cục tốt đâu!”

“Im đi.”

Tôi lạnh nhạt cắt ngang, giọng tuy không lớn nhưng cứng rắn đến mức không thể phản bác.

Tôi cầm lấy tờ đơn ly hôn đã có đủ chữ ký, gấp lại cẩn thận, bỏ vào túi xách.

Từng động tác đều bình tĩnh, dứt khoát – không chút quyến luyến.

Tôi đi đến cửa phòng mình, kéo ra chiếc vali đã được chuẩn bị từ trước – cũng không có nhiều, chỉ là quần áo và vài món đồ riêng.

Kéo vali đi ngang qua phòng khách.

Mẹ chồng vẫn ngồi đó, rít gào chửi rủa như lên đồng.

Tôi dừng bước ở cửa ra vào, không quay đầu, chỉ buông một câu nhẹ như gió:

“Chuyện chia tài sản, tôi sẽ để luật sư làm việc với con trai bà. Còn những ngày tới… tùy bà.”

Nói xong, tôi mở cửa, rời khỏi ngôi nhà ấy.

Sau lưng tôi, tiếng gào rú điên loạn bị cách âm hoàn toàn bởi cánh cửa nặng nề khép lại.

Đèn cảm ứng ở hành lang bật sáng.